COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 42

thí nghiệm của ông sao? Bây giờ, ông còn nói với tôi những lời đó, đúng là
khốn kiếp nực cười! Giữ lại hắn ta, ông định để tất cả chúng ta phải chết
sao? Ông muốn người nhà ông cũng phải chết theo à? Ông có nhớ tôi đã
từng nói gì với ông không? Chỉ cần bước chân lên chiếc thuyền này thì ông
đã chẳng còn lựa chọn nào khác rồi! Cho nên, chúng ta nhất định phải hủy
diệt số 074 và kiếm tiền từ hắn ta, ông có hiểu không, giáo sư Trương thân
ái của tôi?”

Người đàn ông đeo kính cởi chiếc khuy ở cổ áo, trợn mắt nhìn giáo sư

Trương Đồng Ân. Ông thực sự không hiểu, 074 có gì đặc biệt? Đối với ông,
mọi sinh vật trong phòng thí nghiệm này đều chỉ là những công cụ kiếm
tiền mà thôi. Có tình cảm với một vật thí nghiệm là điều không nên tồn tại,
lão già Trương Đồng Ân khốn kiếp kia đúng là điên rồi.

“074 chẳng khác nào con trai tôi, tôi không thể nào giương mắt nhìn con

trai mình đi vào chỗ chết được. Có thật là…các ông... không thể... giữ 074
lại... không?”. Đôi mắt của giáo sư Trương Đồng Ân đỏ lên, giọng nói ngắt
quảng.

“Con trai sao? Có sinh vật nào ở trong này không phải là con của ông

không? Sao tôi không thấy ông đau lòng khi bọn chúng chết nhỉ? Hừ!”.
Người đàn ông đeo kính quyết định không phí thêm lời nói nào nữa với lão
già lẩm cẩm này, quay người đi ra ngoài luôn.

Trương Đồng Ân nắm chặt bàn tay lại, đắn do vài giây rồi thả lỏng tay

ra, chạy theo người vừa ra khỏi phòng: “Cổ tiên sinh, xin hãy đợi một chút,
nếu nhất định phải giải quyết 074, hãy để tôi trực tiếp ra tay!”

Câu nói gần như cầu xin của giáo sư Trương Đồng Ân đã thu hút sự chú

ý của tất cả nhân viên nghiên cứu trong phòng thí nghiệm.

Người được gọi là Cổ tiên sinh dừng bước lại, quay đầu nhìn giáo sư

Trương Đồng Ân rồi hài lòng cười, bảo: “Được thôi, vậy ông nhanh chân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.