COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 53

cổ chạy thục mạng. Tiểu Thất không nhớ mình đã chạy bao xa, chỉ biết anh
đã chạy đến khi mặt trời dần chuyển từ hướng đông nam sang hướng chính
nam, rồi lại chuyển từ hướng chính nam sang hướng tây nam. Mãi cho tới
lúc không thể chạy được nữa, sức lực cạn kiệt, anh mới vào một con ngõ
bẩn thỉu chất đầy rác thải, bốc lên mùi hôi thối nồng nặc. Nơi này không có
người, cuối cùng anh đã được an toàn và có thể chợp mắt trong giây lát.

Ánh trăng ngoài cửa sổ đang rọi vào trong nhà.

Anh lặng nhìn người con gái đang say ngủ trên ghế sô pha. Không giống

những người ở khu thực nghiệm, từ cô ấy phát ra một nguồn nhựa sống dồi
dào, đó mới là một con người thực sự.

Anh chỉ nhớ tối qua, thay quần áo xong, anh đang bước ra khỏi phòng

tắm thì bỗng thấy hoa mày chóng mặt, rồi ngã đè lên cô. Thân hình cô thật
bé nhỏ, gầy guộc.

Sờ lên trán, anh thấy một vật quái lạ gì đó nhũn nhũn đang dán trên đó,

liền bóc xuống. Hóa ra là miếng dán hạ sốt. Anh nhìn cô lần nữa, trong tim
bỗng dâng lên một cảm xúc rất kì lạ. Cô đã cứu anh từ cõi chết, cũng là
người đầu tiên đối xử tốt với anh. Ngoại trừ giáo sư Trương, trên thế gian
này, chưa có ai từng chăm sóc, quan tâm tới anh như vậy.

Trong bụng phát ra tiếng “ọc ọc”, anh biết mình phải bổ sung thực phẩm

và năng lượng ngay lập tức.

Tiểu Thất đứng dậy một cách thận trọng để tránh vết thương của mình bị

toạc ra, sau đó đi về phía nhà bếp tìm thức ăn. Anh vô cùng thất vọng khi
nhận ra, ngoài những đồ ăn đầy dầu mỡ mà cô gái thích tạo tạp âm kia để
lại, trong bếp hoàn toàn không có loại thực phẩm mà anh cần.

Lúc bước ra ngoài, ánh mắt anh vô tình nhìn lướt qua một túi đồ lớn đặt

trên bàn. Hình như túi đồ này được cô gái kia mang từ bên ngoài về. Anh
bước lại gần mở túi ra, bên trong đựng toàn những thứ màu sắc tươi tắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.