COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 92

“Làm gì có nơi nào được lấy đồ miễn phí, không phải trả tiền chứ? Anh

coi tôi là đồ ngốc hay sao? Tuy tôi chưa từng ra nước ngoài nhưng điều đó
không có nghĩa là tôi không biết cái gì đâu nhé! Nước Mỹ chuyên mở viện
phúc lợi à? Cái gì cũng tặng không cho anh chắc? Nếu thế thì tại sao anh
không ở lại nước Mỹ, chạy về đây làm gì?”. Cứ nhìn thấy khuôn mặt “gợi
đòn” của anh là cô lại muốn đập bàn lia lịa.

“Cô vừa đến với thế giới này là chuyện gì cũng biết hay sao?”. Tiểu

Thất nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh, hai tay đúc vào túi quần, anh thẳng
lưng bước qua mặt cô rồi đi về phía cửa ra của siêu thị.

Chỉ một câu nói đã đủ để khiến mặt Hàn Tú tối sầm lại.

Bỗng nhiên, chú bảo vệ lúc nãy hớt hải chạy tới chỗ cô, vừa cười giả lả

vừa nói: “Hàn tiểu thư này, tôi vừa nhìn đã biết cô là người lanh lợi, phiền
cô lần sau đến siêu thị mua đồ thì đừng dẫn theo người nhà bị bệnh tâm
thần nữa nhé! Nếu chúng tôi treo biển đề “Cấm người bị tâm thần vào siêu
thị” thì chắc chắn sẽ khiến cho không ít người phẫn nộ, phản đối. Cô làm
như thế này vô hình trung đã đem lại rất nhiều phiền phúc cho chúng tôi,
chẳng dễ dàng gì mà chúng tôi kiếm được mấy đồng lương tháng đâu cô ạ.”

Hàn Tú nghiến răng, nắm chặt tay, không biết đáp lại thế nào, tự nhủ

rằng mình chỉ phải chịu đựng một tháng nữa thôi, đúng một tháng sau, nhất
định cô sẽ “quét” tên Đường Trạch Tề ra khỏi cửa!

(3)

Lúc hai người trở về nhà thì trời đã tối.

Chiếc kim đồng hồ treo tường đã chỉ sang tám rưỡi. Vụ việc ở siêu thị

không khác gì một gáo nước lạnh, dập tắt hết mọi nhiệt tình nấu nướng
trong Hàn Tú.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.