COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 91

“Hừ! Chú à, sao chú phải vô tình đến thế chứ? Không phải cháu đã nói

rõ ràng mọi chuyện với chú rồi sao?”

Nhưng chú bảo vệ vẫn nghiêm nghị, làm động tác mời Hàn Tú đi.

Cô nhìn xung quanh, ánh mắt lạnh lùng của bốn người bảo vệ khác ở

gần đó mách bảo cô rằng, tốt hơn hết là tự mình đi thôi. Cô quay sang nhìn
Đường Trạch Tề, anh ta vẫn nắm chặt xe hàng, không chịu buông. Tên đàn
ông đáng chết này, ngoài cái bộ dạng khốn kiếp ấy ra, cô chưa thấy hắn có
một biểu hiện nào khác cả.

Cô lườm anh rồi bất lực đi theo người bảo vệ lên bộ phận an ninh ở tầng

trên. Tiểu Thất thấy thế bèn bỏ tay ra khỏi chiếc xe đẩy, lặng lẽ bước sau
Hàn Tú.

Tới nơi, Hàn Tú đã giải thích đi giải thích lại hàng ngàn lần rằng hai

người họ vô tội, anh thực sự bị tổn thương não bộ nên mới quên trả tiền chứ
không hề có ý ăn trộm, nhưng khi bộ phận an ninh yêu cầu Hàn Tú đưa
bệnh án của Đường Trạch Tề ra để chứng minh thì cô nghẹn lời. Cuối cùng,
sau hơn nửa giờ khẩu chiến, họ cũng nhận ra người đàn ông đó nói năng có
chút khác thường nên đồng ý để Hàn Tú thanh toán tiền hàng, không truy
cứu hành vi của Tiểu Thất nữa.

Bước ra khỏi đó, Hàn Tú lườm Tiểu Thất một hồi lâu rồi than vãn:

“Không phải thường ngày anh cứ hơi một tí là lại thốt ra mấy câu tiếng Anh
sao? Chả lẽ lúc nhấc mấy thứ đồ này lên, anh không nhìn dòng chữ:
“Price:…” à? Không thấy trên các tấm bảng treo ở khắp nơi trong siêu thị
có việc hai chữ “On Sale” hả? Dù là hàng đại hạ giá thì vẫn phải trả tiền
chứ! Đại ca, anh có hiểu đạo lí này không vậy?”

“Chỗ tôi ở trước kia, lấy đồ không bao giờ phải trả tiền cả”. Vẻ mặt Tiểu

Thất lạnh như băng, giọng nói không một chút ấm áp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.