COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 95

nhìn sang bát canh trứng cà chua, cà chua ra cà chua, trứng ra trứng, chứ
không như lúc cô nấu, cà chua và trứng nát như tương rồi quyện lại thành
một mớ hỗn độn nhìn rất thiếu thẩm mĩ.

Chỉ tay vào ba món ăn đẹp mắt ấy, cô thốt lên: “Ba món này đều do anh

nấu sao?”

Anh nhướng mày, nói: “Có muốn ăn cùng không?”

Hàn Tú đã quen với thái độ khó ưa này của Tiểu Thất, cô nhìn lại ba

món ăn hội tụ đủ cả sắc – hương - vị, lập tức chê bai: “Anh thấy tôi có nên
ăn những món được nấu bởi một người mà ngay cả nước rửa bát cũng
không biết định lượng cho đúng không?”

“Có muốn ăn hay không?”. Câu hỏi của anh hết sức rõ ràng, kiểu như:

không muốn ăn thì thôi.

“Này, anh có biết câu “ăn của người ta thì phải biết điều” hay không?

Hiện tại, mọi chi phí ăn, ở, sinh hoạt của anh đều do tôi chi trả, anh dám nói
với tôi bằng thái độ đó sao? Lúc nãy ở siêu thị, nếu không có tôi ra sức nói
đỡ cho anh thì có lẽ bây giờ, anh đang bị tạm giam rồi. Cho dù não anh bị
tổn thương thật thì anh cũng phải biết tuân thủ các quy tắc chứ! Đây là yêu
cầu cơ bản nhất đối với mỗi con người, anh có hiểu không?”

Tiểu Thất chẳng thèm nhìn cô, lẳng lặng bưng đồ ăn ra bàn rồi lấy bát

đũa, sau đó ngồi xuống thưởng thức một mình những món vừa nấu.

Cái kiểu thích thì nói, không thích thì thôi của anh lần nào cũng khiến

Hàn Tú nổi điên. Dù sao đi nữa, chỗ thức ăn đó là do cô bỏ tiền ra mua, để
cho tên đáng ghét này ăn hết thì chẳng phải là cô bị lỗ nặng hay sao? Không
thể dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy được!

Nghĩ là làm, Hàn Tú nhanh chóng lấy bát đũa rồi đến ngồi đối diện với

Tiểu Thất, điềm nhiên gắp một miếng súp lơ cho vào miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.