Hai năm sau.
Cuối cùng, cô đã có thể kể cho một người nghe toàn bộ câu chuyện đã
xảy ra hai năm trước.
"Hiện tại em đã quên anh ta chưa?"
"Em vẫn chưa quên được anh ấy." Cô mỉm cười dịu dàng, thời gian càng
khiến cô trở nên xinh đẹp.
"Chị không hiểu vì sao ngày ấy em có thể yêu một cách khờ dại như thế.
Có lẽ tình yêu là thứ chúng ta luôn không thể hiểu và nhìn rõ."
Cô uống một ngụm trà, chậm rãi nói: "Ngày ấy, trong em anh ấy như một
tín ngưỡng. Anh ấy trở thành một bức tường vững chãi không ai có thể lay
chuyển. Nhưng cuối cùng, hoa đến lúc tàn và tiệc đến lúc tan. Tất cả kết
thúc, giữa ngã tư đường em và anh ấy quay lưng về phía nhau, ai đi lối nào
cũng không hay biết."
"Có giây phút nào em từng hối hận không? Hối hận vì đã yêu?"
Cô nhớ lại nụ cười của anh năm ấy, lồng ngực vẫn thổn thức.
Cô lắc đầu: "Không, vì anh ấy em mới hiểu được rằng hóa ra em vẫn có
thể cuồng nhiệt như thế, yêu mà không cần biết ngày mai sẽ ra sao. Hóa ra
em đã từng có thể yêu một người bằng tất cả nông nỗi và nhiệt huyết của
mình."
***
"Thực ra phụ nữ trên đời đều như nhau. Họ thích xinh đẹp duy nhất trong
lòng một người đàn ông chứ không cần xinh đẹp trong mắt tất cả đàn ông
trên đời."