Tình yêu, niềm tin của anh dành cho cô chỉ đến thế thôi sao? Chỉ đơn
giản là cô không bằng cô ta, dễ dàng cho rằng mình chọn lầm người, chọn
sai người và cô cũng không phải bước cuối cùng như anh vốn cho rằng như
thế.
Cô không đau đớn vì anh hiểu lầm mà cô thất vọng vì anh dùng những
lời lẽ xúc phạm cô. Cuối cùng, hóa ra cô cũng không bằng cô ta sau quãng
thời gian dài bên nhau như vậy. Hóa ra, chỉ là vậy thôi.
Vài phút sau, chuông điện thoại vang lên.
"A lô."
"Ừ, tao đây."
"Lúc nãy tao thấy người yêu mày hình như rất tức giận, có chuyện gì
không?"
"Không có gì đâu, chỉ là hiểu lầm chút thôi."
"Nếu cần tao có thể đến giải thích, mày không phải ngại tao đâu."
"Không cần, nếu anh ấy yêu tao, anh ấy sẽ tin tao, tao không níu giữ một
người không tin tưởng tao ở bên cạnh."
...
Trưa hôm sau, anh trở về nhà, căn nhà thơm nức mùi thức ăn, anh vứt áo
khoác xuống sofa, đi vào bếp. Cô vẫn như mọi ngày, tấm lưng mỏng manh
nhìn càng thêm gầy, cô mặc chiếc váy trắng hơi xòe, đeo chiếc tạp dề màu
xanh, móc tóc buộc thấp hờ hững.
Anh bước tới, ôm lấy cô từ phía sau. Đôi tay cầm muôi hơi khựng lại, cô
vẫn tiếp tục công việc của mình. Anh chôn mặt vào cổ cô, thấp giọng nỉ
non: "Ngày hôm qua anh sai rồi, lúc tức giận anh không kiềm chế được