COXCHIA LÙN - Trang 153

NHỮNG VIỆC BÍ ẨN

T

iếng còi buổi sáng ở đằng xa đã lặng đi, ông Ba-bin đã thức giấc từ

lâu. Ông buông một tiếng thở dài.

- Không biết bọn trẻ của tôi làm ăn thế nào bác nhỉ? – ông nói với bạn

cùng phòng ở nhà an dưỡng. – Tôi cứ cằn nhằn với chúng, có lúc chỉ muốn
véo tai chúng để chúng khỏi nghịch ngợm, nhưng khi không trông thấy bọn
trẻ là tôi lại nghĩ ngợi lắm chuyện bác ạ.

Ông đốc công già đang được nghỉ. Ngay sau khi các cỗ máy mới đã được

đặt vào chỗ của chúng trong các phân xưởng, đã được sửa sang điều chỉnh
cẩn thận, nhà máy liền ra lệnh cho ông Ba-bin phải đi nghỉ vài ba ngày ở
nhà an dưỡng ngoài thành phố. Tuy được đi nghỉ nhưng ông đốc công
chẳng thích thú chút nào. Các bác sĩ chăm sóc ông như sửa chữa một cỗ
máy cũ vậy: nào khám, nào nghe, nào cho tắm trị liệu, thậm chí còn cắm
điện nữa, đúng thế thật, vì họ dùng phép chữa bệnh bằng điện cho ông. Ông
Ba-bin không phản đối. Ông hiểu rằng các bác sĩ làm việc cũng có định
mức, ông không cản trở họ hoàn thành kế hoạch, ông chỉ nhớ phân xưởng
của ông.

Lúc nào ông cũng mơ thấy ông đang đi giữa các cỗ máy, hai tay chắp sau

lưng, và nhận xét đủ mọi chuyện vặt vãnh. Sao Xtê-pan lại xanh nhợt thế
kia? Cậu ấy ốm hay ở nhà cậu ấy có chuyện gì? Ma-sa hôm nay đi đôi giày
mới. Đôi mắt màu tím nhạt của cô gái đỏm sáng mũi hếch này trông rạng
rỡ chưa kìa! Để xem cô ta chăm nom cỗ máy ra sao, và xem cô ta quý cái gì
hơn, quý đôi giày hay quý cỗ máy? Không biết Xê-nhi-a chạy đâu rồi?
Chắc lại đang ở bên phân xưởng ba giương mắt ra nhìn cỗ máy Bu-la cỡ
lớn chứ gì. Có lẽ phải cho cậu ta đứng máy Bu-la thôi, cậu ra sáng trí lắm,
nhất định sẽ thành một công nhân giỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.