COXCHIA LÙN - Trang 104

khóc đâu. Mi-sa, cậu đừng có đem anh chàng Cô-xchi-a trứ danh ra dọa
chúng tớ. Chúng tớ cũng là đoàn viên thanh niên cộng sản, chúng tớ không
sợ đâu.

Min-ga-rây kéo hai người khách ra sân như định cho xem cái gì đó, rồi

anh đóng cổng phân xưởng và lấy lưng chèn lại.

- Cậu đừng có đến đây nữa. – anh nói kiên quyết; trong ánh sáng ban

ngày, mặt anh trông rất nghiêm khắc – Cứ cung cấp hòm đi và đừng có
động chạm tới chúng tớ. Cậu đừng sợ, chúng tớ thế nào cũng sẽ làm tròn
nhiệm vụ!

- Dù sao chúng tớ cũng sẽ cử người đến giúp các cậu. – Mi-sa hứa.
Min-ga-rây tiến tới sát bạn và nắm chặt hai tay lại:
- Cậu nhất định sẽ cử người đến chứ? – anh hỏi.
- Nhất định rồi, cậu đừng lo. Chả cần cậu hỏi, tự chúng tớ cũng đoán ra

là các cậu cần người.

Min-ga-rây vốc một nắm tuyết rồi bỏ vào miệng ăn liền:
- Cậu trông thấy chưa?
- Gì cơ?
- Nếu chúng tớ không làm tròn nhiệm vụ, thì… thì hãy để cho Hít-le bắt

tớ phải ăn tuyết suốt đời!

- Cậu đến lạ! Cậu sẽ kéo cả đơn vị chúng ta tụt xuống, tớ nói thật.
- Chúng tớ ấy à? Chúng tớ kéo cả đơn vị đi xuống ấy à? – Min-ga-rây

nhắc lại, người run lên – Cậu đừng đến đây với Cô-xchi-a nữa. Cậu hãy
cung cấp hòm đi, nhiều hòm vào, chứ đừng có đến nói chuyện như từ nãy
tới giờ. Mất bao nhiêu thời gian vô ích, lại còn quấy rầy đội của tớ nữa chứ.
Nhớ lấy!

Khi cánh cổng đã đóng lại sau lưng hai người, Mi-sa nói:
- Chúng ta đã kéo họ lên, rồi họ sẽ kéo bộ phận lắp ráp lên… Tất nhiên

các cậu bên đội đóng gói vất vả lắm. Các cậu ấy đang giữ cờ thi đua của
liên chi Đoàn, các cậu ấy sợ mất mà. Min-ga-rây rất kiêu hãnh, đội của anh
ấy cừ lắm. Nhưng thể nào chúng ta cũng sẽ giành được cờ thi đua. Công
việc của chúng ta đang tiến triển mạnh… Thế mà em lại muốn bỏ đi, lạ
thật. Em nói đi: em nhất định trở về nhà máy phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.