bay cao, khi thì cậu ta tìm kiếm một con tem khác thường nào đó, khi thì
cậu ta lại gắng sức dạy chim bồ câu…
Khi còn lại một mình với rừng tai-ga chứa vàng, cậu ta cảm thấy rất khổ
sở. Cậu ta không hề có ý định bảo Xê-va:”Cậu hãy nói thật đi, tại sao cậu
lại lãnh đạm như thế? Nếu cậu không định đi nữa, tớ khắc một mình lo liệu
công việc”. Rốt cuộc thì đối với cậu ta, cái quan trọng không phải là vàng,
mà là những chuyện rùm beng cơ - những cuộc hội ngộ bí mật, những cái
nháy mắt, những chiếc bật lửa bốc cháy được mãi và những chiếc la bàn có
dạ quang đút ở tất cả mọi túi quần túi áo.