CỨ BÌNH TĨNH - Trang 105

Tôi không có bộ sưu tập đồng hồ nào cả. Đó là chiếc đồng hồ duy nhất

trong tủ trang sức của tôi. Sau tám năm dây da cũng đã sờn đi nhiều, dần cũ
đi rồi. Thỉnh thoảng tôi vẫn mang đi thay pin, anh chủ tiệm đồng hồ bảo cái
này bây giờ đáng giá chỉ vài trăm nghìn, sao không mua lấy một cái nạm
kim cương mà đeo cho sang, hợp mốt hợp thời, tôi chỉ cười. Nhiều hôm tự
dưng kim nó đứng, tôi cũng đứng tim theo, vội vội vàng vàng mang đi sửa.
Đối với tôi nó là vô giá, là những ký ức thời nhọc nhằn, nhắc cho tôi nhớ có
một thời đã từng khốn khổ như thế, một thời chẳng ai tin rằng tôi sẽ làm
được ngoài mẹ tôi.

Tôi luôn tin một điều rằng, dấu ấn hay phong cách của một người nằm ở

chính thần thái và phẩm chất của người đó, nằm ở những thứ vô hình ẩn
sâu trong tâm hồn, là những thứ họ đã vượt qua, đã nếm trải và là những gì
mà họ đã làm được cho bản thâ, cho gia đình và cho xã hội. Phong cách của
một người hoàn toàn không thể khẳng định qua những phục sức đắt tiền,
thời thượng.

Những phục sức đó là nghệ thuật, dành cho những người yêu thích và

thật sự am hiểu về nó, cũng giống như chúng ta yêu thích một bản nhạc hay
một món ăn chứ không phải là thứ để chứng tỏ với đời.

Có những người khi trở nên thành công hơn, giàu có hơn sẽ muốn vứt bỏ

đi những điều đã cũ để tìm đến những điều mới mẻ hơn, đẹp đẽ hơn.
Nhưng họ quên mất một chân lý rằng, những thứ cũ sờn tưởng chừng như
chẳng còn đáng giá ấy, lại là những thứ đã đi theo họ trong suốt những năm
tháng thăng trầm, đã từng là động lực của họ và đã chứng kiến biết bao
nhiêu sự kiện thay đổi cuộc đời.

Và đối với tôi, dấu ấn của một thời nghèo khó ấy, cũng cần được trân

trọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.