CỨ BÌNH TĨNH - Trang 51

trong vòng tay mình khi bình minh ló rạng. Họ cùng nhau đánh răng, cùng
nhau ăn bữa sáng, anh sẽ hôn lên trán cô trước khi đến cơ quan. Buổi tối,
họ trở về nhà, cô nấu cơm còn anh chơi với con. Thỉnh thoảng con chạy
vào bếp ôm chầm lấy mẹ, bị mẹ đuổi ra còn ba thì cười vui hạnh phúc... Đó
là những gì họ đã cùng nhau nghĩ tới.

Nhưng, cuộc đời này vốn dĩ chẳng dễ dàng đến thế.

Được lấy người mình yêu, có lẽ là điều may mắn và hạnh phúc nhất.

Điều đó tưởng chừng giản đơn, ấy vậy mà lại lắm khó khăn lẫn khổ đâu với
nhiều người...

Cô là trẻ mồ côi, lớn lên trong cô nhi viện. Năm mười tuổi, cô được một

đôi vợ chồng hiếm muộn nhận về nuôi. Mười sáu tuổi, cha nuôi cô đột ngột
qua đời, hai năm sau mẹ nuôi đi bước nữa, mẹ con cô sống cùng cha dượng
và con riêng của ông ấy.

Mười tám tuổi, cô bị cưỡng hiếp bởi cha dượng của mình, trong một

ngày mẹ nuôi đi công tác xa nhà. Sự việc vỡ lở, người cha dượng kia bị bắt
đi tù, nhưng mẹ nuôi của cô lại cho rằng cô đốn mặt quyến rũ cả cha dượng
nên mới ra cơ sự như thế, mối quan hệ giữa cô và người mẹ nuôi cũng vì
vậy mà trở nên tệ hại. Đớn đau, nhục nhã, cô bỏ nhà đến một nơi khác, làm
lại cuộc đời mới, vĩnh viễn không hé răng cùng ai về vết nhơ ấy.

Rồi cô gặp anh, sau những năm tháng rất dài vất vả ngược xuôi giữa chợ

đời, khao khát đến cháy bỏng một vòng tay yêu thương. Cô đã có một
quãng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời, đó là quãng đời cô được bên anh,
được chở che trong vòng tay anh.

Gia đình anh là một gia đình gia giáo và có địa vị xã hội, anh suy nghĩ

mọi cách để làm thế nào khiến gia đình yêu quý và chấp nhận cô, một cô
nhi không cha không mẹ, không người thân và không cả môn đăng hộ đối
với gia đình mình. Nhưng anh chưa kịp đưa cô về ra mắt gia đình để xin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.