CỨ LẠNH LÙNG ĐI RỒI ANH SẼ MẤT EM - Trang 375

Nghe câu nói ấy mà mặt Tuyết tối sầm lại nhưng gương mặt vẫn lạnh

lùng chỉ có điều rằng nó khác hẳn cái lạnh lùng thường ngày mà thay vào
đó là cái lạnh lùng lạnh đến thấu xương và lạnh đến nỗi âm phủ còn nóng
hơn. Nam định nói j đó nhưng bị ánh mắt của Tuyết cản lại

- Tôi chưa nghe rõ, cho cô nói lại ! - Tuyết nhìn nhỏ đó và liếc sang cha

nhỏ, ông ta đứng im ko nói j chỉ biết rằng con của ông sắp có chuyện sảy ra
vì giờ ông làm j có cái quyền quản lý Tuyết nữa chứ và cái chức bá chủ thế
giời ngầm của ông cũng chỉ là quá khứ mà thôi. Nhỏ đó định kênh mặt lên
nói lại thì ông mới lên tiếng

- Hải Chi, ko nói nữa

Hình như lời nói của ông ko có tác dụng, nhỏ đó vẫn tiếp tục muốn chế

giễu Tuyết và luôn coi cha mình là 1 chỗ dựa vững chắc ko sợ ai hết

- Tao nói mày là 1 con chó của cha tao...- Nhỏ tên Hải Chi chưa nói

xong câu tiếp theo thì bị cái tát của Tuyết làm giọng nhỏ cứng đơ, người hơi
run lên và má đỏ chót in hằn rõ rệt màu máu đỏ tươi vì Tuyết đeo găng tay
có cả đinh tán ở phía dưới nữa, hứng chọn cái tát này chẳng khác j bị gai
xiên vào từng mớ thịt, vừa đau vừa rát

- Trời lạnh lắm đó, tôi khuyên cô về mặc thêm quần áo vào đi, nổi hết

gai ốc rồi kia - Tuyết mỉm cười lạnh lẽo

- CHa...người để nhỏ đó đánh con gái mình thế sao? - Hải Chi bực bội 1

tay ôm má 1 tay víu áo cha mình, ông hơi lắc đầu và nhìn Tuyết

- Tử Tuyết, cô...- ông chưa nói dứt câu thì Hải Chi bực bội chen vào

- A, thì ra nhỏ tên là Tuyết, về con phải đặt con cún nhà mình tên vậy

mới được - nhỏ khinh khỉnh vô đối và cuối cùng kết thúc câu nói đó là 1
tiếng hét oai oái đến xé lòng và tiếng rên rỉ đến khô khốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.