CỨ LẠNH LÙNG ĐI RỒI ANH SẼ MẤT EM - Trang 750

Đường xá đông đúc, người qua lại mỗi người một vẻ bận rộn, và cô

cũng thế, đi hết quán này đến quán khác, từ shop quần áo đến shop giầy
dép, nhà hàng đến tiệm cắt tóc, cô cũng chẳng xin được việc.

Vì hồ sơ học tập của cô toàn là tiếng Việt nên xin việc rất khó.

Cô chán nản ngồi lại ven gốc cây bên đường, gió thổi hiu hiu lạnh, bàn

tay nắm chặt tập hồ sơ, hít thật sâu chợt nhìn thấy quán bar đối diện. Cô
đành ngồi dậy thử vào đó xin việc, mặc dù hơi run sợ, cô không biết bar ở
đây có như bar ở Việt Nam không? Có gặp phải nhiều trường hợp kinh sợ,
nguy hiểm như mọi lần cô vào bar của nhóm anh không? Nhưng vì kiếm
tiền nên cô sẽ thử làm bằng mọi cách, cô sẽ đứng bằng chính đôi chân của
mình kể từ bây giờ, cô không muốn dựa dẫm vào ai nữa, cô nghĩ cô sẽ
trưởng thành và chững chạc hơn, đừng trẻ con nữa…

Bước chân hơi run run tiến tới, cô không biết phải đối diện ra sao, nên

thuyết phục họ như thế nào.

Đến cửa bar, thấy vài người ra vào, có bảo vệ đứng trước bar canh, cô

toan ngoảnh lại, không dám bước chân vào, nhưng lí trí của cô lại không
cho phép, cô hít thở thật sâu rồi từ từ bước vào.

Ánh đèn sang trọng chói lóa như làm mờ mắt cô, có vẻ cô quá đơn giản

và tầm thường với quần jean và áo sơ mi nên chả mấy ai ngó ngàng đến cô.
Như vậy cô càng đỡ run sợ hơn.

Cô mỉm cười tự tin bước vào sâu hơn, ánh mắt ngơ ngác nhìn xung

quanh, như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Nhìn những đám thanh niên bên đây qua lại, mỗi người toát lên một vẻ

đáng sợ đến kinh hãi, cô không dám nhìn thẳng vào họ sợ gây ra rắc rối gì
đó, đôi chân cô như nhanh hơn, mải tránh những tiếng gót giầy kiêu sa của
những cô gái sexy đi lại, cô vô tình va vào một chàng trai cao lớn, ánh mắt
lãnh đạm màu xanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.