Rút tay ra khỏi bàn tay anh, đôi tay cô đỏ ửng vì bị nắm chặt quá lâu.
Bàn tay anh bỗng cô đơn giữa màu đen của đất trời. Hẫng, ngỡ ngàng, anh
nhìn cô, khó hiểu, cô cúi cúi đầu nói
- Em phải về rồi
Nói xong, cô toan quay lưng đi
Anh sẽ không kéo em lại đúng không? Anh sẽ chẳng gọi tên em để em
dừng bước đúng không? Anh sẽ vẫn lạnh lùng nhìn em đi giống hôm đó
đúng không? Em biết mà, em không sao đâu, em ổn mà, anh đừng thương
hại một cô bé ngốc nghếch như em được không? Anh nên về bên đó, nơi đó
có hạnh phúc kìa?
Dòng cảm xúc nghẹn ngào trong cổ họng, cô chẳng thể nào nói thành
lời. Yêu anh, cô rất yêu, nhưng càng yêu bao nhiêu thì cô càng giận anh bấy
nhiêu, một trái tim nhỏ bé yếu đuối như cô mà anh cứa vào đó hàng ngàn
vết thương, anh đâu có thể đếm được nó kinh khủng đến nhường nào.
- Em định trốn anh à? Trốn đến bao giờ nữa? – Giọng anh lạnh tanh pha
chút tức giận. Anh điên mất, nhìn cô thờ ơ anh chỉ muốn hét lên thật to, kéo
cô lại, ôm thật chặt như cưỡng bức, nhưng anh sợ lắm, sợ cô ghét bỏ anh.
Trong từ điển của anh từ khi sinh ra chữ “sợ” đã không tồn tại, thế nhưng
bây giờ bỗng nó hiện lên một cách rõ rệt. Gương mặt của anh thoáng chút
buồn ẩn sau nụ cười nửa miệng lạnh nhạt.
Mắt anh nhắm nhắm rồi lại mở, đứng nhìn cô mà suy nghĩ. Cô đã gầy đi
bao nhiêu so với tháng trước, cuộc sống hẳn là rất vất vả. Anh thương cô
lắm.
Giọng nói cô đều đều vang lên, phá tan cái yên tĩnh của màn đêm. Ánh
trăng rọi xuống khuôn mặt nhỏ xinh một vệt sáng dài, nét mặt âm u hiện lên
càng lúc càng rõ.