CỨ LẠNH LÙNG ĐI RỒI ANH SẼ MẤT EM - Trang 797

Bàn tay lạnh lẽo đỡ người cô dậy, tránh không cho cô ngã xuống. Nụ

cười anh bất giác bật lên, vui mừng, hạnh phúc.

- Vĩnh Thiên Anh…

Anh gọi cả họ tên của cô khiến cô chao đảo. Đúng là anh sao? Sao anh

lại ở đây? Chẳng phải anh đang vui vẻ ở nơi đó sao? Sao anh xuất hiện vào
lúc này, tại thời điểm này, tại thời điểm mà em đã dần quên đi anh…

Cô vẫn nhớ mùi nước hoa anh yêu thích, vừa ngã vào lòng anh, cô đã

nhận ra mùi nước hoa ấy. Bàn tay anh lạnh lẽo vì đã lâu anh chưa được nắm
lấy tay ai.

- Lệ Băng, bạn có sao không? Mình xin lỗi…- Châu San chạy đến, bắt

gặp gương mặt của ông chủ, cô rối rít lên tiếng

- Ôi, ông chủ, tôi xin lỗi, tôi không cố ý đẩy bạn ấy vào người ông, tôi

đáng chết.!

- Không sao? Thật sự thì tôi phải cảm ơn cô. – Anh nhìn Châu San một

cái rồi nhìn vào thân hình nhỏ bé anh đang ôm không buông kia, Châu San
ngạc nhiên vì thấy ông chủ mình đang ôm cô nhân viên thật chặt, như sợ
vụt mất vậy.

- Tìm em…anh phải tìm rất lâu…- Anh nói rồi lôi cô ra ngoài, không

quên nở nụ cười sung sướng.

Gì vậy? Cô ta lại là người yêu của ông chủ thật sao? Ai có thể ngờ đến

chứ? Vậy chẳng lẽ từ trước đến nay mình đã hung dữ với “bà chủ”
sao…???

Endy lặng nhìn Khánh Anh kéo Thiên Anh ra khỏi bar, nước mắt rơi lã

chã. Châu San vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ôi kìa…ông chủ
không tức giận mà còn cảm ơn cô nữa. Thật là chuyện lạ thế giới đó nha…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.