- Vâng, em muốn rời khỏi anh
Cô bước đi được một bước, chân kia mới chạm nhẹ xuống đất, đặt nỗi
buồn nên đất, ước gì đất có thể cảm nhận được nỗi buồn của cô và gánh bớt
cho cô một nửa thì tốt quá. Giọng nói anh khàn khàn và lạnh lùng vô đối,
mọi thứ xung quanh chỉ có thể diễn tả bằng một từ “Lạnh”
- Em cứ thử rời khỏi tôi đi, xem em có bao nhiêu bản lĩnh, rời xa thật xa
vào, đừng để tôi tìm thấy, em sẽ không thoát khỏi tôi lần nữa đâu.
Lời nói phát ra từ miệng anh khiến cô hơi kinh hãi, anh nói là anh làm,
cô nghĩ cô thoát khỏi anh dễ dàng được sao. Một khi anh đã yêu cô thật
lòng thì cô có cố trốn tránh anh cũng tìm ra bằng được, chỉ cần anh nhìn
thấy cô, cô giận bao lâu anh cũng chịu…
Mà…xin cô đừng rời khỏi anh
Đã cố dặn lòng không được khóc, không được dao động trước người con
trai này nữa, hãy để cho hạnh phúc của họ trọn vẹn, gia đình họ đầm ấm, để
đứa bé kia có người cha theo đúng cách, thế nhưng, đứng trước anh, cô lại
không thể lạnh lùng nữa, nghe anh nói vậy, cô chợt cười buồn rồi đâu đó cô
nghĩ mình tủi thân ghê gớm. Câu nói của anh như thứ kích thích chạm đến
tuyến nước mắt của cô. Từng giọt rơi nhẹ xuống vạt áo. Cái gọi là mãnh mẽ
để bước qua mà cô rèn luyện lâu ngày cũng chỉ vì một lời nói mà tất cả trở
về con số 0. Anh ở đây, cô không thể nào cố tỏ ra mạnh mẽ được, rát gượng
gạo đúng không?
- Em nên mạnh mẽ trước mặt người khác, còn trước mặt anh có lẽ không
hợp. Em cứ yếu đuối, anh luôn sẵn sàng bảo vệ em. – Anh cười nói vì đọc
được tâm tư của cô, thấy bước chân cô khựng lại, hi vọng làm lành của anh
càng được lên cao.
- Hic hic, em không biết đâu. – Cô khóc mà như cười, lòng anh bỗng
xao xuyến đến khó tả, anh nghĩ cô sẽ tha thứ cho anh, sớm quay lại với anh