- Là Khánh Anh đó – Hoàng cười nói và xoa xoa đầu cô như một đứa
con nít.
- Có vẻ em rất thích nó nhỉ? Vậy em chọn cái khác cho anh đi
- Nhưng em thấy cái này đẹp mà, anh mua đi. Chắc Châu San sẽ thích
lắm đấy – Thiên Anh không hiểu câu nói của Hoàng cho lắm nên cô đã nói
vậy. Cô không biết anh muốn nhường chiếc nhẫn này cho cô, bởi cô thích,
anh không có ý gì khác nữa, trong lòng anh thầm nghĩ cô gái này thật ngốc.
- Vậy hả? Em không tiếc chứ? - Hoàng cười chêu chọc
- Dạ không? – Cô cười nói và thầm nghĩ, dù tiếc thì cũng có làm được gì
đâu, chiếc nhẫn này đắt vậy, với khả năng của cô thì mua sao nổi…
- Lần sau Khánh Anh sẽ mua cho em chiếc đẹp hơn như vậy – Như đọc
được suy nghĩ của cô, anh xuề xòa nói.
- Dạ, em đâu cần – Cô cười hì hì.
- Gói lại cho tôi đi – Hoàng quay sang ra lệnh với nhân viên.
Rời khỏi công ty nhà anh, cô hỏi
- Tiếp theo là đi đâu anh?
- Đến quán cafe đi – Hoàng ra ý kiến
- Dạ được. Anh sẽ tỏ tình ở đó hả? – Cô ngây ngô nhìn anh
- Anh chưa nghĩ ra đấy – Anh cười rồi kéo theo cô đi. Nhìn anh và cô
như vậy, ai cũng nghĩ là tình nhân ấy chứ.
Từ trong quán, tiếng nhạc vang lên nghe thật lãng mạn, hai người từ từ
bước vào. Chọn bàn gần vườn và hồ phun nước nhất để không khí trong