CỨ LẠNH LÙNG ĐI RỒI ANH SẼ MẤT EM - Trang 945

- Người của anh đã tìm khắp đó rồi, tìm đi tìm lại cả chục lần rồi vẫn

không thấy cậu ta đâu. – Thiên Kỳ lên tiếng

- Vâng – Châu San cúi gằm mặt xuống, không muốn nói thêm gì. Trong

thâm tâm cô đang rất rối bời. Con tim cô đang không ngừng gào thét.

Đau quá…xót quá.!

- Muốn ăn gì không? – Vy hỏi

Châu San lắc đầu

- Vậy nằm nghỉ đi, mai còn lấy sức lên máy bay. Bây giờ tôi sẽ đi mua

vé bay cho cậu

- Cảm ơn

Buổi chiều

Gió thôi lồng lộng

Hành lang bệnh viện vắng bóng người qua lại. Ở đó…chỉ có một người

con gái đứng, mái tóc dài khẽ bay, trang phục bệnh nhân nói lên sự tiều tụy
của cô gái. Ánh mắt cô nhìn về xa xăm, nhìn về cánh đồng hoang, căn nhà
hoang, nhìn về nụ cười của người con trai ấy…

Nụ cười ấy sẽ không biến mất mãi mãi phải không?

Nụ cười ấy vẫn sẽ tiếp tục tồn tại…phải không?

Dặn mình không khóc nhưng sao nước mắt cứ rơi khi nghĩ đến điều

không hay ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.