CỨ LẠNH LÙNG ĐI RỒI ANH SẼ MẤT EM - Trang 958

qua đầu gối, màu trắng tinh khiết, mái tóc dài buông thả. Đôi chân trần tiến
về phía giường và nhảy phóc lên giường như một đứa trẻ, Khánh Anh ngồi
dựa lưng vào thành giường lướt web, thấy Thiên Anh bước ra anh đã ngưng
hẳn việc lướt web lại. Nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Cô không quen ngủ chung với ai, bây giờ cô phải ngủ chung với Khánh

Anh là điều mà cô chưa muốn nghĩ đến một chút nào, cô vùi mình vào chăn
vì quá mệt mỏi và buồn ngủ, cô không nói gì với anh, mặc kệ anh làm gì thì
làm, việc của cô bây giờ là ngủ…

Cô quên mất. Đêm nay là đêm động phòng của hai người.

- Này…- Anh khều chăn ra, lay lay tay cô.

- Anh bảo gì? – Cô chui từ trong chăn ra, ngước mắt lên nhìn ánh, nói

bằng giọng ngái ngủ.

- Ngủ luôn à? – Anh nheo mắt nhìn cô. Muốn thức lắm nhưng đôi mắt

cô từ nhắm lại không chịu mở.

- Muộn rồi. Ngủ đi – Cô nhíu mày, kéo chăn lại, chui vào trong chăn rồi

ngủ tiếp.

- Ai cho phép em ngủ? – Anh lại lôi cô ra khỏi chăn. Từ trong chăn, có

một ánh mắt đang khó chịu nhìn anh.

Có phải hôm nào anh cũng sẽ “bị” như này không? Ôi, cô chết mất,

buồn ngủ level max rồi mà anh không cho ngủ? Cô nghĩ có sai đâu…cưới
chồng khổ lắm mà.

- Nhưng em buồn ngủ - Cô ngẩng mặt lên nói, giọng nói đầy bực bội

khiến anh cười thích thú. Anh xoa đầu cô làm tóc cô rối tung lên, đôi môi
hếch lên vẽ thành nụ cười. Trong màu đen của màn đêm, ánh đèn ngủ chế
độ mờ nhất đang chiếu sáng vào gương mặt anh trên giường. Đến ánh đèn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.