CÚ SĂN ĐÊM - Trang 120

"Phải...” Finstad nói, vẻ mặt như thể ông ta vẫn chờ đợi và hy vọng nhận

được câu trả lời này.

Ông ta kéo cái ghế đối diện cô, ngồi xuống và dán mắt vào cái khăn trải

bàn trắng, rồi dường như đang cố gồng mình lên, dù Mia chưa hỏi câu nào.

“Tất nhiên, tôi nhận ra điều đó,” ông ta nói, ngập ngừng nhìn cô.
“Ông nhận ra cái gì?”
“Rằng các cô sẽ nghĩ đó là tôi.”
“Ai bảo ông chúng tôi nghĩ đó là ông chứ?”
“Không phải à?” Finstad có vẻ ngạc nhiên.
Mia không tránh khỏi cảm giác có phần thương hại người đàn ông lịch

sự, ăn mặc bảnh bao đang ngồi trước mặt cô. Ông ta có quầng thâm dưới
mắt, hai bàn tay ngọ nguậy liên tục trên cái bàn trước mặt. Rõ ràng những
sự kiện gần đây đã ảnh hưởng sâu sắc đến ông ta.

“Ngay lúc này, chúng tôi không nghĩ gì hết. Chúng tôi vẫn đang giữ tư

duy cởi mở,” Mia nói. “Nhưng, hiển nhiên, ông biết Camilla. Cô ấy từng là
học sinh ở đây…”

“Ồ, không," Anders Finstad nói.
“Không cái gì?”
“Không phải học sinh, không, tôi sẽ không gọi cô ấy như thế.”
“Ý Ông là sao?”
“Camilla là...” Finstad khẽ ngả người ra sau, giống như đang cố tìm từ

ngữ đúng.

“Cô ấy là sao?”
“Đặc biệt,” ông ta nói sau một lúc. “Cô ấy không phải học sinh của ai

hết, nếu như tôi có thể nói như vậy."

“Ông giải thích được không."
“Cô không thể sai Camilla làm gì. Cô ấy rất cứng đầu, ý chí rất mạnh.”
“Vậy cô ấy không phải học sinh của ông, ở trường dạy cưỡi ngựa này.”
“Cái gì? À, có chứ, trên giấy tờ, nhưng cô không thể bắt Camilla làm gì.

Cô gái xinh đẹp. Một cách tuyệt đối. Tôi đã nhận ra điều đó ngay lần đầu
tiên Helene đưa cô ấy đến. Cô đã bao giờ gặp chuyện như thế chưa? Khi cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.