CÚ SĂN ĐÊM - Trang 121

gặp những người mà, ờ, hấp dẫn hơn hẳn những người khác, người có một
kiểu, ờ…?”

Finstad dường như không biết nên nói gì và tiếp tục dán mắt vào tấm

khăn trải bàn trắng.

“Ông mến cô ấy?” Mia hỏi.
”Cái gì? Phải, ai cũng mến Camilla.”
“Kể cả ông?”
“Ồ, phải.”
“Ông thích cô ấy lắm à?”
“Ồ, phải," Finstad lại nói, rồi chợt nhận ra Mia đang hướng các câu hỏi

về đâu.

“Ồ, không, không, không phải như thế...”
Finstad tiếp tục ngồi im; dường như ông ta đang đợi câu hỏi tiếp theo.
“Tháng Chín, 2011.”
“Vâng.”
“Ông biết tôi đang nói về cái gì chứ?”
“Tất nhiên,” Finstad gật đầu, vẫn không nhìn cô.
“Hai cô bé, học sinh của ông, mười hai và mười bốn tuổi.”
"Tôi biết…”
“Bức ảnh chụp họ bán khỏa thân trước một con ngựa?”
Finstad nhấc tay từ bàn lên che mặt. “Tôi không tự hào về việc đó…”

ông ta ngập ngừng nói.

“Nhưng ông đã làm chuyện đó?”
“Ai mà chẳng phạm sai lắm, phải không?”
Giờ ông ta nhìn vào cô, và sự thương hại của Mia bỗng biến thành nỗi

kinh tởm.

“ ’Phạm sai lầm?’ Vậy ra ông cho rằng việc chụp ảnh các cô gái lõa thể

là hành động có thể chấp nhận được, ông đang muốn nói vậy hả?”

“Cái gì?” Finstad nói, bị sốc.
“Ông tới chuồng ngựa. Ông lấy máy ảnh. Ông dùng quyền lực sẵn có với

các cô bé vô tội để bắt chúng lõa thể tạo dáng cho ông. Bằng cách nào đó
đấy là chuyện có thể tha thứ được, có phải ông muốn nói như vậy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.