CÚ SĂN ĐÊM - Trang 165

“Có câu hỏi nào không? Có bình luận gì cho tới lúc này không?"
Cô nên ngủ một chút đi, Mia, Curry nghỉ, nhưng anh không nói ra lời.
Ylva rụt rè giơ tay. Cô dường như đã bình thường lại sau cú sốc lúc đầu.
“Cô có nói là đã phát hiện ra gì đó?"
“Đúng, tốt," Mia nói, bước nhanh đến cái Macbook để mở một tập tin đã

chuẩn bị sẵn. “Đây là một phần trích nhỏ từ đoạn phim. Khoảng giây thứ
bốn mươi. Mọi người thử xem có phát hiện ra không nhé?” Cô mỉm cười
với cả nhóm. “Sẵn sàng chưa?"

Mọi người gật đầu do dự.
Mia nhấn một phím trên chiếc Macbook và bỗng nhiên cô gái mười bảy

tuổi sống lại trên màn hình. Camilla Green. Cô đã rời khỏi bánh xe và đang
quỳ dưới sàn. Đôi tay hau háu cố gắng cật lực nhồi vào miệng những viên
nên thức ăn.

Thức ăn cho động vật, Chúa ơi.
Tên khốn.
“Mọi người thấy không?” Mia háo hức nói, nhìn cả đội một lần nữa khi

đoạn phim ngắn đã kết thúc.

Curry nhìn quanh, nhưng tất cả đều lắc đầu, trừ Munch, vốn biết rõ Mia

đang nhắc đến gì nhưng vẫn cố giữ cho mắt mở to.

“Được rồi,” Mia nói. “Tôi sẽ bật lại lần nữa, và lần này, hãy bỏ qua

Camilla. Tôi biết là khó, nhưng hãy giả vờ như cô ấy không ở đó. Nhìn vào
bức tường phía sau cái bánh xe. Được chứ?"

Mia nhấn phím chiếc Mac lần nữa, và đoạn phim ngắn được chạy lại từ

đầu. Curry cố làm như Mia nói, tránh ánh mắt khỏi cô gái đang quỳ dưới
sàn nhà, và bỗng nhiên anh thấy nó.

“Mẹ kiếp!” Ylva thốt lên, ngay bên cạnh anh.
“Lạy Chúa,” Kim Kolsø lẩm bẩm.
“Chính xác," Mia gật đầu, gần như đắc thắng.
“Khỉ thật!” Anette Goli thốt lên.
Holger Munch chậm rãi đứng lên khỏi ghế. Rõ ràng ông gần như không

còn hơi sức nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.