CÚ SĂN ĐÊM - Trang 167

CHƯƠNG

35

M

iriam Munch vốn yếu đuối. Cô đã hy vọng nó sẽ qua đi. Hy vọng cô sẽ

tìm cách tránh xa nó ra, nhưng điều duy nhất cô làm được trong mấy ngày
qua là nghĩ về anh ta. Khuôn mặt anh ta. Ziggy. Và giờ cô đã ở đây, trong
một quán cà phê ở Grünerløkka, vừa háo hức mong chờ vừa day dứt tội lỗi.
Một chốn hẹn hò bí mật. Một nơi cô không thường ghé thăm. Nơi không ai
có quen biết có thể bỗng nhiên xuất hiện. Marion đang ở với bà ngoại và
Rolf, nhưng Miriam Munch không áy náy về chuyện đó, vì con gái cô thích
được ở với bà ngoại. Vấn đề là Johannes.

Một buổi sáng vài ngày trước, có đã suýt nói hết ra. Cô ghét sự thiếu

trung thực này. Sự lén lút này. Cô phải nói gì đó. Về cảm xúc của mình.
Lúc đó họ đang ở trên giường, cả hai đều tỉnh giấc sớm, Marion vẫn chưa
dậy, và Miriam quyết định đây chính là thời điểm thích hợp - Ta cần phải
nói chuyện
- nhưng rồi điện thoại của anh rung lên - bệnh viện gọi, mong
anh tới sớm hơn; và khoảnh khắc đó đã trôi đi.

Miriam gọi thêm một tách trà và quay trở lại bàn. Mười lăm phút trôi

qua. Anh ta trễ hẹn. Cô đã đến sớm tới mức đáng xấu hổ, háo hức như cô
nữ sinh trong lần hẹn hò đầu tiên; da cô râm ran suốt trên đường cô đi xe
điện đến đây, gần như không thể ngồi yên, nhưng giờ cô đã ở đây được một
lúc và cô bắt đầu cảm thấy hơi lúng túng. Cô cảm thấy dường như chỉ cần
nhìn cô, ai cũng biết cô đang đợi người, một người cô không nên đợi.
Miriam lấy một tờ báo cốt cho có việc để làm, để trốn đằng sau, và bắt đầu
lật qua các trang, thoạt đầu không mấy hứng thú.

Cô gái trong rừng, tất nhiên. Tờ báo hầu hết viết về chuyện đó. Cô gái họ

tìm thấy lòa thể, trong tình trạng quái dị, một dạng nghi lễ trong rừng ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.