CÚ SĂN ĐÊM - Trang 226

CHƯƠNG

44

T

or Olsen, quản lý cấp cao tại Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên, là một người

đàn ông ngũ tuần nhang nhác giống Albert Einstein, với mái tóc trắng bù
xù dựng đứng ở hai bên.

“Cuối cùng, cô cũng đã tới,” Tor Olsen nói, chỉ cho Mia Krüger vào văn

phòng mình. “Tôi phải nói là vừa đúng lúc đấy. Cà phê, trà, hay ta vào việc
luôn?”

Rõ ràng viên quản lý rất coi trọng việc này. Vụ đột nhập bảo tàng.

Những con cú bị mất. Đáng lẽ hàng chục xe cảnh sát nhấp nháy đèn xanh
rú còi ầm ĩ phải tới từ lâu rồi. Mia giật mình ngạc nhiên nhưng cố gắng che
giấu. Giờ cô đã quen rồi. Đó không phải phản ứng hiếm thấy của người dân
khi họ gặp vụ án. Họ muốn cảnh sát phải ứng phó ngay lập tức. Phá vụ án,
như trên ti vi. Thật tình, suy nghĩ ngây thơ này tương đối thú vị, nhưng,
buồn thay, khác xa hiện thực. Năm vừa rồi, Na Uy có khoảng 130.000 vụ
đột nhập được trình báo. Tất nhiên, 120.000 vụ bị xếp xó. Đáng hổ thẹn,
đúng như vậy. Và Mia không tin là lực lượng cảnh sát vốn khan hiếm sẽ
sẵn sàng phá một vụ ăn trộm mấy con cú nhồi bông. Ba mươi ba vụ giết
người. Hai mươi ba vụ được phá. Không vụ nào bị bỏ sót. Cô thích số liệu
đó hơn. Nhưng đột nhập ư? Không, không có gì để khoe khoang ở đây.
Cũng không phải vấn đề của cô. Cô đã có đủ vấn đề riêng rồi.

“Tôi rất sẵn lòng vào thắng vấn đề," Mia gật đâu.
“Chỉ có mình cô à?" người đàn ông lơ đãng hỏi, nhìn xung quanh.
“Sao cơ?”
“Có đến đây một mình à? Những người khác đâu?”
Mia cố giấu nụ cười mỉm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.