CÚ SĂN ĐÊM - Trang 357

CHƯƠNG

71

C

ó gì đó khá hấp dẫn ở ánh sáng dọc đường E18. Miriam không rõ vì sao,

nhưng cô luôn thích chúng; một ký ức tuổi thơ, cô nghĩ vậy, từ ghế sau
chiếc Volvo của gia đình trên đường đến thăm ông bà ngoại. Ánh đèn ấm
áp. Bánh xe lăn trên đường nhựa. Những giọng nói khẽ phía trước. Bố mẹ
cô. Cách họ tán tỉnh nhau trên nền tiếng radio, lần nào cũng kết thúc bằng
một cuộc tranh cãi vặt; bà muốn nhạc jazz, ông muốn nhạc cổ điển. Thời đó
cô đã cảm thấy thật an toàn.

“Thêm cà phê nhé?” Jacob nói, đẩy chiếc kính gọng tròn lên mũi.
“Tôi vẫn còn một ít, nên thôi, bây giờ không cần." Miriam mỉm cười,

uống thêm một ngụm từ cốc sắt. Xét cho cùng, họ phải thức; chuyện này có
thể mất cả đêm.

“Tôi mang hai bình Thermos đấy."
Anh ta tăng nhiệt độ máy sưởi trong xe lên một chút.
Ngoài trời đang lạnh. Mùa đông thật rồi. Nhưng Miriam vẫn thấy ấm. Cô

tựa vào lưng ghế và lại ngước nhìn ánh đèn. Cô suýt mỉm cười khi nhớ đến
sự ngây thơ của cô thời con nít; mọi thứ ngày xưa mới trong trẻo đẹp đẽ
biết bao. Bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc bố. Cách ông mỉm cười với bà. Thời
gian bất tận. Tuổi thơ là như vậy. Mọi khoảnh khắc đều kéo dài mãi mãi.
Cô uống hết cốc cà phê và mỉm cười một mình, giờ hơi buồn ngủ; mỗi
ngọn đèn đường họ vượt qua đều gợi cô hồi tưởng về những chuyến đi
đáng nhớ trong quá khứ. Dạo này cô thường xuyên nghĩ về nó, về con
người cô thời niên thiếu. Chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng lớn lên. Giờ,
cô nhận ra cuộc sống khi đó thật tốt biết bao. Cô mỉm cười, rót thêm một
cốc cà phê từ bình Thermos.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.