CÚ SĂN ĐÊM - Trang 378

CHƯƠNG

76

M

iriam Munch quỳ trên sàn hầm thô cứng, cố gắng nhai mấy viên nhỏ,

cứng rơi ra từ cái lỗ trên tường. Thức ăn cho động vật. Cô đã thề sẽ không
bao giờ cho mấy viên bột ghê tởm đó vào miệng lần nữa, nhưng cô không
thể chịu đựng thêm được. Cô đói ngấu. Cơ thể gào thét đòi ăn. Cô gần như
ngất đi trong cái bánh xe mà cô phải bò bằng cả tứ chi để làm nó quay.
Lòng bàn tay cô bầm tím, đầu gối rách chảy máu. Cô không thể tiếp tục. Cô
cần cho gì đó vào dạ dày, nếu không cô sẽ chết. Cảm giác của cô là thế đấy.
Cô sẽ chết trong tầng hầm lạnh lẽo này.

Trừ phi cô có gì đó để ăn.
Cô nhặt nửa tá viên thức ăn cho động vật trên sàn nhà và đặt chúng lên

lưỡi. Cố hết sức không nghĩ tới việc chúng được làm từ cái gì, dùng răng
nghiền nát chúng, giả vờ như mọi thứ đều ổn. Cô thò đầu vào phía dưới cái
vòi của bình nước lớn nuốt lấy nuốt để, và lần này mấy viên thức ăn không
trào ngược lên. Tạ ơn Chúa.

Cô đặt thêm lên lưỡi và lập lại quy trình, nhai kỹ hết mức trong khi cố

gắng làm xao nhãng tâm trí, rồi uống nước và nuốt chửng chúng.

Giúp tôi.
Miriam quấn chặt chăn quanh mình, và nhắm mắt lại. Cô tan biến vào

trong tâm trí. Đây không phải sự thực. Cô không ở đây. Cô đang ở một nơi
nào khác. Cô đang ở nhà. Bên bàn ăn sáng. Marion vừa dậy. Cô có thể ngửi
thấy mùi cà phê mới đun. Marion đang ngái ngủ. Con bé không muốn cởi
quần áo ngủ. Con bé chỉ muốn ngồi vào lòng mẹ. Trong ảo mộng của
Miriam, không có côn trùng. Không có những con bọ bò trên sàn nhà xi
măng. Không có những cơn gió lạnh của mùa đông đến quá sớm thổi từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.