CÚ SĂN ĐÊM - Trang 97

Những tiếng nói xung quanh cô tắt dần khi cô càng lúc càng tiến sâu vào

trong suy ngẫm.

Hẳn là vậy rồi.
Có người đã giam cầm cô ấy.
Ở đây. Tại Na Uy. Trong khi những người bình thường thức dậy vào buổi

sáng, tạm biệt người thân, đi làm, trò chuyện trong giờ ăn trưa, đón con từ
nhà trẻ, ăn tối, làm việc nhà, xem thời sự, lên giường, tắt đèn đi ngủ với
niềm mong chờ một ngày bình thường khác, Camilla Green mười bảy tuổi
đã bị nhốt ở đâu đó, suýt chết đói, sợ hãi, cô độc.

Mia Krüger uống một ngụm bia Guinness, mím chặt môi và cố gắng

không để mình bị lôi trở lại nơi cô đã ở chưa đầy hai mươi tư giờ trước. Sự
xấu xa này. Bóng tối này.

Đến đây, Mia, đến đây.
Không.
Đến đây, Mia.
Không, không phải bây giờ.
Nhưng chúng ta có thể ở bên nhau!
Không, Sigrid, em phải…
”Một chầu nữa nhé?"
Mia Krüger bị lôi trở về hiện thực bởi người bồi bàn đang đứng trước

mặt.

“Hả?"
“Một chầu nữa nhé?" Người bồi bàn già đeo nơ con bướm hất hàm về

phía cái cốc và ly rỗng không trước mặt cô.

“Vâng,” Mia nói, cố nở nụ cười.
Người hầu bàn lịch sự gật đầu, quay lại với một chầu mới và biến mất

vào trong phòng.

Quỷ tha ma bắt.
Mia nhét tập hồ sơ vào trong cập và tay run run nâng cốc uống cạn.
Khốn kiếp.
Có lẽ cô đã mất nó. Tài năng của cô. Khả năng nhìn thấy những thứ

người khác không thấy. Lý do khiến Munch chọn cô từ Học viện Cảnh sát,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.