CÚ SĂN ĐÊM - Trang 99

Mia uống hết cốc bia, gần như không ý thức gì, rồi tiếp tục viết nguệch

ngoạc trên giấy.

Một món quà.
Nến và lông vũ.
Chúng là giấy bọc.
Bông hoa.
Cô ấy là một món quà cho ai đó.
“Thêm nữa không?”
Mia ngơ ngác ngước mắt khỏi tờ giấy, không rõ mình đang ở đâu. Cô đã

tới sát một thứ gì đó, một thứ gì đó sâu thẳm bên trong, nhưng thực tại đã
kéo cô về.

“Một chầu nữa nhé?” người bồi bàn hỏi.
“Vâng.” Mia gật đầu, cố gắng quay trở lại điểm vừa rồi, nhưng cảm giác

đã biến mất. Giờ chỉ còn mấy người say với những cốc bia ngồi bên bàn
riêng, và cô nhận ra mình đã tích quá nhiều chất cồn; cô không sao đọc
được màn hình điện thoại.

Holger Munch,
Ông đã gọi cô sáu lần.
Và gửi một tin nhắn.
Cô đang ở đâu? Gọi tôi
Cô tìm được số của ông và cố gắng giữ tỉnh táo khi nghe thấy tiếng

chuông đổ xa xăm, rất xa xăm. Mia không thể lý giải được, nhưng có gì đó
ở Munch khiến cô thấy áy náy. Vì uống quá nhiều. Vì đã ngã lòng. Vì
muốn biến mất. Ông kỳ vọng nhiều ở cô, có lẽ đó là lý do. Cô có thể nhớ rõ
mồn một buổi gặp đầu tiên của họ. Ông cố gắng tỏ rõ rằng cô may mắn đến
phi thường vì được mời tham gia tổ điều tra mới thành lập do ông lãnh đạo,
nhưng trong suốt buổi phỏng vấn, cô càng lúc càng thấy rõ ông muốn có cô
bằng bất cứ giá nào, đâm ra cô không hề thấy khó chịu hay căng thẳng gì.
Ông giỏi thế đấy. Chính bởi vậy cô rất quý ông. Ông rất ghét nói về cảm
xúc của mình, nhưng ông lại tương đối dễ hiểu. Hoặc đối với cô thì ông là
như vậy. Đến đây, Mia, đến đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.