trong phạm vi suy xét của anh, hay là, anh căn bản chán ghét loại tin tức
đường viền hoa này.”
“Anh tới tìmtôi, tuyệt đối còn có nguyên nhân khác, tôi nói đúng hay
không, Hàn tiên sinh?”
Nói lời này, mắt xếch của Lạc Khâu Bạch hơi hơi rủ xuống, dưới đuôi
lông mày đều là ý cười, vừa lễ phép khiêm tốn, lại mang theo một cỗ truy
hỏi kỹ càng dẻo dai.
Đồng tử của Hàn Chiêu trầm xuống dưới, trong ánh mắt lại toát ra ý
muốn tìm tòi nghiên cứu phân tích, thậm chí muốn đem hắn toàn bộ nhìn
thấu.
Lạc Khâu Bạch bị anh ta nhìn có chút lơ mơ, lúc này Hàn Chiêu lại đột
nhiên nở nụ cười, khiêu lông mày, mang theo điểm tà ác, “Cậu muốn biết?”
Nói xong, một bàn tay đột nhiên quặc trụ cằm Lạc Khâu Bạch, cơ hồ đối
diệnmình.
Sắc mặt Lạc Khâu Bạch khẽ biến đổi, theo bản năng chế trụ cổ tay anh
ta”Hàn đạo diễn, anh làm cái gì vậy?”
“Hư…” Hàn Chiêu dựng thẳng lên ngón trỏ đặt ở trên môi Lạc Khâu
Bạch, nhẹ giọng mở miệng, “Bởi vì thanh âm của em, tôi muốn.”
Lời của editor: Bạn Chiêu thích bạn Bạch sao?