Hắn thấp khụ một tiếng, cảm thấy có chút xấu hổ, tuy rằng đại điểu quái
nói với hắncái kia gọi là gì… Đúng, phù dung câu, nhưng hắn cho tới bây
giờ không cảm thấy thanh âm của mình với người khác có cái gì khác nhau.
Hàn Chiêu giống như hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt hắn, tựa vào
trên bàn tiếp tục nói, “Nhân vật bác sĩ tâm lý trong kịch bản, trung tâm
chính là có thể dùng thanh âm hạ ám chỉ, cho nên tôi mới có thể tìm tới em,
mà thanh âm của em rất tốt, tơi thực thưởng thức cũng thực… Thích.”
Nói xong hai chữ cuối cùng, anh ta nhướng mày nhìn Lạc Khâu Bạch,
ánh mắt hẹp dài mang theo bất cần đời.
Lạc Khâu Bạch ở trong lòng “Ha hả” hai tiếng, không mặn không nhạt
cười bổ, “A, kia cách biểu đạt của Hàn đạo diễn cũng thật đặc biệt.”
Hàn Chiêu sờ sờ cằm, chăm chú vào trên người Lạc Khâu Bạch, “Bên
nào cũng thế, phương thức nói chuyện của em như vậykhông khiêm tốn
cũng đủ đặc biệt.”
“Nếu không thể kiêu ngạo, tôi đây chỉ có thể nói đa tạ.” Lạc Khâu Bạch
nhướng mày, trong lòng thở phào một hơi.
Tuy rằng ánh mắt của Hàn Chiêu làm hắn có chút không thoải mái,
nhưng vừa nghĩ tới anh ta quay nhiều phim được ít người chú ý tới, tính
cách cổ quái này cũng bình thường.
Hàn Chiêu bởi vì câu nói của hắn nở nụ cười một chút, ánh mắt trở nên
càng thêm ý vị sâu sa, lược tiếp theo câu “Mạo muội một chút”, tiếp vươn
tay tựa hồ muốn chạm đến cổ Lạc Khâu Bạch, Lạc Khâu Bạch dịch nửa
bước, cửa phòng lại đột nhiên bị đẩy ra, tay Hàn Chiêu lúc này còn ở giữa
không trung.
Lạc Khâu Bạch theo bản năng quay đầu lại, đột nhiên thấy được khuôn
mặt lạnh của Kỳ Phong.