Da đầu Lạc Khâu Bạch lúc này đã tê rần, không ngừng nháy mắt với y:
Đại điểu quái, nơi này còn có người, anh nhiều ít thu liễm một chút a!
“Như thế nào, em không nguyện ý?” Kỳ Phong lạnh như băng mà mở
miệng.
Lạc Khâu Bạch đương nhiên không phải không nguyện ý, nhưng không
đợi mở miệng, Hàn Chiêu lại đột nhiên nở nụ cười một chút, “Kỳ tiên sinh
có phải có chút hà khắc với nghệ sĩ hay không, thời gian riêng tư, chẳng lẽ
ngài cũng muốn chiếm lấy?”
Kỳ Phong dừng lại cước bộ, lúc này mới quay đầu lại nhìn người nam
nhân này, lạnh như băng mở miệng, “Thời gian riêng tư? Khâu Bạch, nói
cho anh ta biết, bây giờ là thời gian riêng tư của em sao?”
Y căn bản không nhìn Lạc Khâu Bạch, con ngươi thâm sắc nhìn chằm
chằm vào nam nhân đối diện, nắm cánh tay của hắn không có một tia lơi
lỏng.
Y là thủ trưởng của Lạc Khâu Bạch, cũng là chồng hắn, thời gian công
tác cùng thời gian riêng tư chỉ của một mình y, anh có tư cách xen vào việc
của người khác sao?
Y lược hạ lời này, không đợi Lạc Khâu Bạch mở miệng, đã kéo hắn đi ra
ngoài, Lạc Khâu Bạch cũng biết nam nhân sinh khí, vội vàng tìm lý do nói
với Hàn Chiêu, “Xin lỗi a Hàn tiên sinh, tôi đột nhiên nhớ tới còn phải
tuyên truyền cho trận tổng chung kết
《 Nhạc động toàn cầu 》, hiện tại lão
tổng đi lên thúc giục, thật sự xin lỗi, tôi phải xin lỗi không tiếp anh được.”
“Nếu là như thế này a, chúng ta có rảnh tái…”
Câu nói kế tiếp Hàn Chiêu còn chưa nói xong, Lạc Khâu Bạch cũng đã
bị kéo ra khỏi phòng, thẳng đến khi nhìn thấy thân ảnh của hắn cùng với
Kỳ Phong biến mất ở trước mắt, anh ta mới thu hồi biểu tình trên mặt.