Kỳ Phong tránh đi tay hắn, ngồi sang bên cạnh, phi thường không vui
nói, “Đứng thứ 4 cũng khoe khoang, thật sự là không biết gì, còn có, em
tránh xa anh một chút.”
Y phi thường cứng ngắc, giống một tấm sắt lạnh như băng, Lạc Khâu
Bạch nhìn khuôn mặt nghiêng của y, cười tủm tỉm ghé sát vào vài phần,
“Kỳ lão bản, ca khúc kiaanh rốt cuộc có đoán ra không?”
Kỳ Phong không nói lời nào, hung hăng đạp chân ga.
“Xem ra là biết.” Lạc Khâu Bạch trêu tức nở nụ cười, một bàn tay để
trên bả vai nam nhân, “Anh đã xem video em nói kia rồi, đến đến đến, chia
sẻ một chút cảm thụ, hiện tại trong lòng anh có phải đặc biệt cảm động hay
không?”
“Em có thể ngậm miệng không?” Kỳ Phong hung hăng trừng hắn, xe
chạy như bay đi ra ngoài, “Còn có đểcái tay em xuống, không nên đụng
anh!”
Đèn ngoài cửa chiếu rọi xuống, y mím môi thật chặt, hai đùi cương ở ghế
lái, mặt nghiêng màu da cũng có chút quỷ dị.
Lạc Khâu Bạch nhịn cười, nhấc tay đầu hàng, “Được, không bính liền
không bính, làm như em hiếm lạ, em có chút mệt mỏi, chợp mắt chút, về
đến nhà gọi em.”
“Không trở về nhà.” Kỳ Phong cứng rắn mở miệng.
“Ân?” Lạc Khâu Bạch xốc mí mắt, “Sắp sáng, không trở về nhà còn có
thể đi chỗ nào?”
“Mướn phòng.”