“… Ha?” Lạc Khâu Bạch phút chốc mở to mắt, ngồi ngay ngắn, “Anh
nói cái gì?”
Kỳ Phong không nói chuyện, đạp chân ga, Lạc Khâu Bạch kinh ngạc,
đầu xe chuyển hướng đi lên cầu vượt, đi hướng hoàn toàn tương phản với
đường về nhà.
Đến khách sạn, Lạc Khâu Bạch mới vừa đeo kính râm cùng khăn quàng
cổ đã bị Kỳ Phong kéo xuống xe, nơi này là hội sở tư nhân, thân phận
củakhách hàng được giữ bí mật, nhưng buổi tối hai nam nhân mướn phòng,
lúc scandal nháo đến bay đầy trời, thật sự là làmngười ta run sợ.
Đứng ở trong thang máy, Kỳ Phong cách xa Lạc Khâu Bạch vạn dặm,
thẳng tắp đứng ở trong góc, bỏ tay vào túi nhìn không chớp mắt, coi như
không biết Lạc Khâu Bạch.
Chỉ cần Lạc Khâu Bạch tới gần, y sẽ trừng mắt, Lạc Khâu Bạch bị y
囧
chết, cũng không biết làm sao.
Khuya khoắt, trong thang máy hai nam nhân đeo kính râm che mặt, một
đen một trắng, như hắc bạch vô thường, hình ảnh cổ quái miễn bàn.
Lúc này cửa thang máy mở ra, một đoàn khách du lịch ngoại quốc đi
vào, nháy mắt nhồi nhét trong thang máy, Lạc Khâu Bạch tìm được cơ hội
tiến đến trước mặt Kỳ Phong, đắc ý nhíu mày, tiếp vẻ mặt đứng đắn nhìn
quảng cáo trong thang máy, một bàn tay trêu ghẹo sờ ngực nhô ra của Kỳ
Phong.
Hô hấp của Kỳ Phong lúc này liền nặng, thừa dịp người khác không chú
ý mãnh liệt vuốt ve tay Lạc Khâu Bạch từ trong hàm răng bài trừ vài chữ,
“Đừng động thủ động cước, đứng vững!”
Lạc Khâu Bạch dán đến bên tai y, thấp giọng cười nói, “Kỳ lão bản
không phải muốn em cởi ra sao, như thế nào tiền hí cũng không có?”