Kỳ Phong xé y phục của hắn, gặm cắn hầu kết hắn, trầm giọng “Ân” một
tiếng.
Lạc Khâu Bạch buồn cười, vuốt đầu y, dựa vào trong ngực Kỳ Phong,
“Kia… Ân a… Anh thích không?”
“… Thích.”
Tiếng đai lưng kim loại được tháo ra, Kỳ Phong xé rách trên mặt đất phát
ra “Phanh”.
Bị cắn nhũ đầu, Lạc Khâu Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, ngửa cổ, phía
dưới tư ma, “Em cũng thích anh vì em mà trở về, tê… Ân, đây là lễ vật
tặng cho anh.”
“Về sau… Ân a, tất cả mọi người biết em có đối tượng, cũng có hài tử …
Rốt cuộc không cách nào… Thao anh nhẹ chút, rốt cuộc không có cách nào
diễn phim thần tượng thanh xuân, cũng không cách nào… Ân, cùng tiểu cô
nương dính scandal, tan nát cõi lòng … A!”
Những lời này làm Kỳ Phong bất mãn, xoa nam căn chảy nướcphía dưới,
mãnh liệt đem Lạc Khâu Bạch ném tới giường lớn, tiếp lại phủ phục lên,
phía dưới dùng sức đỉnh, hung tợn nói, “Vậy chỉ theo một mình anh, nói
cho người khác biết hài tử là của anh.”
Những lời này rất tao, Lạc Khâu Bạch đỏ mặt tía tai, mắng một tiếng
“Lăn”, nhấc chân đá y, lại bị nam nhân thuận thế xoay người đặt ở trên
giường.
“Biết vì cái gì muốn mướn phòng không?” Kỳ Phong cởi nội khố của
Lạc Khâu Bạch ném sang một bên, thuận tay tham tiến bí chỗ, ngực lửa
nóng dán sống lưng hắn, cúi đầu thành kính hôn xuống.