Lời này rơi xuống đất, lái xe vừa lúc dọn thùng từ trong đi ra, Kỳ Phong
đứng lên, gia tôn lưỡng nháy mắt bốn mắt nhìn nhau.
Kỳ Phong cung kính gật đầu với Kỳ lão gia, với lái xe bên cạnh đã há
hốc mồm phất phất tay, “Nếu Kỳ lão tiên sinh ở trong này, liền đem đồ vật
trực tiếp đưa đi.”
Lão gia phía sau đi theo vệ sĩ cùng cấp dưới, nhìn Kỳ Phong, lại nhìn
bồn hoa lan, một lát sau mới mở miệng, “Con còn hiếu tâm như vậy.”
Gặp mặt bất ngờ, y trầm mặc một hồi mới mở miệng, “Con chỉ là mua để
trang trí cho phòng ở thôi, quân tử không đoạt người chi mỹ, nếu ngài thích
sẽ đưa cho ngài, dù sao con cũng không hiểu biết.”
Nói xong y cung kính, “Con còn có việc, đi trước một bước, chúc ngài
thân thể an khang.”
Làm thủ thế, y xoay người bước đi, con ngươi trầm xuống che dấu đồng
tử.
Kỳ lão gia hừ lạnh một tiếng, một câu cũng chưa nói.
Nhưng khi Kỳ Phong mới vừa đi ra cửa hàng bán hoa vài bước, phía sau
đột nhiên truyền đến một trận kịch liệt ho khan, một mảnh hỗn loạn, “Lão
gia!? Lão gia ngài làm sao vậy!?”
Đồng tử Kỳ Phong đột nhiên co rụt lại, quay đầu chạy tới, lúc này cửa
hàng bán hoa đã loạn thành một đoàn, Kỳ lão gia tựa vào một bên ghế, ho
khan phi thường lợi hại, trợ lý giúp ông vỗ ngực uống thuốc, một bên chủ
tiệm đều chân tay luống cuống.
Kỳ Phong một phen đoạt lấy thuốc trong tay trợ lý, dìu lão gia tình thế
cấp bách hỏi, “Ông nội, ông nội? Ngài làm sao vậy?”