Lão gia ho khan phi thường lợi hại, mặt đỏ bừng, ngực kịch liệt phập
phồng, Kỳ Phong trầm giọng nói với người đứng ở ngoài xe, “Mở ra, đừng
ngăn cản.”
Quản gia cùng trợ lý đều đẩy ra, lái xe cũng đứng ở xa, cửa sổ xe toàn bộ
mở ra, không khí lưu thông, lão gia uống vài hớp trà sâm cuối cùng hoãn
một hơi, mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua Kỳ Phong, ho khan một tiếng,
“… Là Tiểu Phong a.”
Một câu nói kia làmmôi Kỳ Phong đều run rẩy, y thật sự không nguyện ý
nhìn thấy lão gia trong cái dạng này, trầm giọng “Ân” một tiếng, “Con ở
đây.”
Lão gia hiển nhiên là bệnh phát đột nhiên, hơn nữa ho nhiều, ánh mắt
đều mê mê hoặc hoặc, bán nằm ở sau xe, một lát sau mới nói, “Ta không
nằm mơ a… Thấycon trở lại.”
Nói xong vuốt ve bắt lấy tay Kỳ Phong, “Ông nội rất nhớ con.”
Kỳ Phong nhắm mắt lại, một câu cũng nói không nên lời, đầu ngón tay
run rẩy.
“Ông nội, trước đừng nói, uống trà sâm đi, con mang ngài đi bệnh viện
nhìn xem.”
“Trở lại là tốt… Trở lại là tốt… Ông nội biết sai, khụ khụ… Tiểu Phong,
ông nội cũng là vì tốt cho con…” Lão gia lầu bầu, đồng tử chớp lên.
Kỳ Phong nghe không nổi nữa, y cảm thấy mình quả thực biến thành một
tội nhân tội ác tày trời, y chỉ muốn muốn một nhà đoàn viên, thân nhân của
y, người yêu cùng hài tử đều có ở bên người, nếu nguyện vọng này vô pháp
đạt thành, y cũng không nguyện ý nhất phương khó chịu, cho nên chỉ có thể
lựa chọn rời xa, bảo hộ bọn họ, nhưng…