Uống sạch trà sâm, lão gia cũng dần dần thanh tỉnh, chờ hoãn qua một
hơi mới ý thức tới mình đang nằm trong xe Kỳ Phong.
Ông bỏ ra Kỳ Phong, run run rẩy rẩy ngồi xuống, mặt lạnh xuống dưới,
“… Không cần conmèo khóc chuột.”
Kỳ Phong không lên tiếng, lấy thuốc ra, “Khó chịu đừng nói, uống thuốc
trước đi.”
“Con không phải không nhận ta làm ông nội sao? Còn làm bộ làm tịch
cái gì? Khụ khụ… Khụ khụ…” Lão gia kích động lại bắt đầu ho khan.
Kỳ Phong giúp ông thuận thuận khí, “Ngài uống thuốc con sẽ đi, sẽ
không ở lâu.”
Kỳ lão gia nhắm mắt lại, nửa ngày sau mới đem viên thuốc nuốt vào, sau
liền nhắm mắt dưỡng thần không nhìn Kỳ Phong liếc mắt một cái.
Kỳ Phong băng khóe miệng, ở trong lòng hít một hơi, biết có ở lại cũng
không làm nên chuyện gì, bởi vì hai người kiên trì đều không có biện pháp
nhượng bộ, y không có khả năng yêu thương người khác trừ Lạc Khâu
Bạch, tựa như lão gia không thể tiếp nhận Lạc Khâu Bạch trở thành người
Kỳ gia.
Mở cửa xe, Kỳ Phong phân phó vài câu cho quản gia cùng cấp dưới,
quay đầu lại cung kính mở miệng, “Nếu không có chuyện khác, con đi
trước, bồn xuân kiếm kiaông thích thì lấy, không thích thì ném đi.”
Nói xong y xoay người bước đi, lão gia lại đột nhiên gọi y lại, “Tiểu
Phong.”
Kỳ Phong dừng bước lại, cuối cùng vẫn quay đầu, lão gia trường thán
một hơi, cũng không đối diện y, trầm giọng mở miệng, “Ngày mai là ngày
15.”