Nước trà trong suốt xanh biếc được đổ vào ly trà, Lạc Khâu Bạch mặt
không đổi sắc ôm Đoàn Đoàn ngồi xuống.
Đến đều đến, tự nhiên không thể tái đắn đo, huống chi hắn thật là có
điểm tò mò lão gia sẽ nói với hắn cái gì.
Trong phòng khách yên tĩnh không tiếng động, ngẫu nhiên truyền đến
tiếng ho khan của lão gia.
Lạc Khâu Bạch khí định thần nhàn, lão gia không mở miệng hắn càng
lười nói chuyện, cầm chân nhi tử nhắm mắt dưỡng thần, ly bích loa xuân
đặt ở trên bàn cả bính cũng không bính.
Tầm mắt Đoàn Đoàn bị Lạc Khâu Bạch cố ý chặn, bé nhìn mưa to ngoài
cửa sổ, tự đùa rất vui vẻ, bị ba ba nắm bàn chân ngứa thịt, còn khanh khách
cười rộ lên, xoay thân vùi vào trong quần áo ba ba, tiểu mông xoay đến
xoay đi.
Lạc Khâu Bạch liếc bé, làmthủ thế chớ có lên tiếng.
“Nha a?” Tiểu tử kia nghi hoặc oai đầu, như là đang hỏi vì sao ba ba
không cho bé nói chuyện.
Phụ tử hỗ động được Kỳ lão gia xem ở trong mắt, trong lòng ông động,
nhìn chằm chằm Đoàn Đoàn nửa ngày dịch không khai tầm mắt, mu bàn
tay cũng bởi vì kích động mà run nhè nhẹ.
Con của mình cùng ngoại nhân vĩnh viễn không giống nhau, trước ông
tuy rằng hoài nghi, nhưng rốt cuộc chưa có xác định hài tử này có
phảihuyết mạch Kỳ gia không, cho nên cũng không có mãnh liệt cảm thụ
như vậy, hiện giờ một khi xác định, rung động trong lòng sẽ áp chế không
trụ .
“Tiểu Lạc, bình thường đều là một mình conchăm hài tử, thực vất vả.”