Ánh mắt của ông cực nóng, làm Lạc Khâu Bạch cảm thấy mình quả thực
giống tội nhân.
Vốn là trong lòng của hắn không chút nào dao động, nhưng khi một lão
nhân lộ ra biểu tình như vậy, hắn thật sự ngạnh không thể cự tuyệt, chỉ có
thể nói một câu, “Đa tạ ngài.”
Lão gia ho khan vài tiếng, biết Lạc Khâu Bạch rốt cục buông lỏng, kích
động gật gật đầu, bưng lên chén nhỏ nói, “Kia… Có thể cho ta uy uy oa oa
này không?”
Nghi hoặc trong lòng Lạc Khâu Bạch càng thêm bén nhọn, quả thực đều
phân không rõ thái độ của lão gia rốt cuộc là thật hay là giả, trong hồ lô lại
bán thuốc gì.
Nhưng mặc kệ lão gia tính toán cái gì, trước mắt đã đem tư thái phóng
thấp như vậy, nếu hắn tái cự tuyệt, dừng ở trong mắt người khác thành ức
hiếp lão nhân, lãnh huyết vô tình.
Do dự một chút, hắn đem tiểu tử kia dỗ dỗ, vỗ vỗ mông bé, “Đoàn Đoàn,
con không phải đói bụng sao? Đến, ăn một chút gì đi.”
“Nha… ?” Tiểu tử kia vừa nghe “Ăn” kinh hỉ ngẩng đầu.
Lão gia nhanh chóng cầm lấy muỗng nhỏ, múc mộ muỗngcháo đưa đến
miệng bé, ánh mắt sáng quắc cơ hồ muốn dính trên người tiểu tử kia.
Cháo thơm nức ngay bên miệng, nếu là bình thường tiểu tử kia đã sớm
lang thôn hổ yết, nhưng khi bé thấy người trước mặt cầm thìa là lão gia mà
không phải ba ba, lúc này sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, tiếp
thét chói tai hai tiếng, lại đột nhiên khóc lớn lên.
“Nha nha nha… ! Ba… Ba ba!”