Kỳ Phong nhìn Lạc Khâu Bạch, nghi hoặc nhíu mày, buông đũa xuống,
“Ngài rốt cuộc là có ý gì? Nếu gọi chúng con đến, có cái gì cứ nói thẳng đi,
không cần quanh co lòng vòng.”
Lão gia chán ghétLạc Khâu Bạch đã không còn là chuyện một sớm một
chiều, lần trước mất thể diện mới qua vài ngày thôi, thái độ của ôngsao lại
đột nhiên chuyển biến lớn như vậy?
Chỉ sợ bữa cơm đoàn viên là giả, có mục đích khác mới là thật.
Lão gia kịch liệt ho khan vài tiếng, ngực kịch liệt phập phồng, hốc mắt
lại có chút đỏ lên, nhưng vẫn cầm tay Kỳ Phong không buông ra.
“Tiểu Phong, ông nội biết trước kia ông làm rất nhiều chuyện có lỗi với
con và Tiểu Lạc, nhưng ta thật sự hối hận. Ta đây nhiều tuổi rồi, còn có thể
cầu cái gì, không phải cầu gia đình bình an người một nhà hòa hòa khí khí
sao.”
“Ngày đó con nói sẽ không bao giờ gọi ta là ông nội nữa, trái tim của ta
như bị dao nhỏ thống, đến bây giờ còn đau dữ dội. Tiểu Phong, trái tim của
ta cũng là thịt, Tiểu Lạc là ân nhân nhà chúng ta, ta trước kia mười phần
sai, hiện tại chỉ muốn hảo hảo tiếp nhận nó, về sau nhà chúng ta còn giống
như trước, được không?”
Kỳ Phong băng trụ khóe miệng, trong ánh mắt hiện lên cảm xúc phức
tạp.
“Ý của ngài là, nguyện ý thừa nhận Khâu Bạch, cho em ấy trở thành một
thành viên trong Kỳ gia?”
Lão gia gật gật đầu, một giọt nước mắt nện ở trên bàn, thanh âm đều ách,
“Tiểu Phong, các concho ông nội một cơ hội, trở về đi, ta không muốn chờ
đến lúc chết bên người tằng tôn cùng tôn tử đều nhìn không thấy.”