Kỳ Phong hừ lạnh một tiếng, vẫn đi về phía trước.
“Đứng lại!”
Thanh âm củaKỳ lão gia trầm thấp, thanh âm khàn khàn già nua giống
như thạch đầu ma xát thiết bản, làm người ta cảm thấy âm lãnh.
Kỳ Phong đã chết tâm, tựa như không nghe thấy, trực tiếp đi vào ban
công một phen nắm lấy Lạc Khâu Bạch còn nhắn tin, ôm lấy Đoàn Đoàn
bên cạnh còn thở khò khè đi ra ngoài.
Lạc Khâu Bạch đang nói chuyện quay phim, căn bản không biết bên
ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy Kỳ Phong đi ra ngoài, hiện
giờ lại lãnh ngạnh đi đến.
“Phát sinh chuyện gì? Sắc mặt của anh hảo khó coi.” Lạc Khâu Bạch
hoảng sợ, muốn đứng lại hỏi rõ ràng.
Nhưng Kỳ Phong không ngừng, cơ hồ một giây đồng hồ đều không dừng
lại, làm hắn không thể không lảo đảo bước đi.
Lạc Khâu Bạch vừa định hỏi lại một lần, lại đột nhiên cảm giác Kỳ
Phong không thích hợp.
Khí lực y mạnh kinh người, nắm chặt cổ tay của hắn làm hắn đau, thậm
chí khớp xương đều lồi ra, khuôn mặt lãnh ngạnh , nhưng đồng tử thâm sắc
đầy phẫn nộ, thậm chí lòng bàn tay đều bởi vậy mà hơi hơi phát run.
Lạc Khâu Bạch mãnh liệt dừng lại cước bộ, “Kỳ Phong, anh không thích
hợp, nói cho em biết có chuyện…”
Câu nói kế tiếp hắn còn chưa nói xong, Kỳ Phong ôm lấy hắn, “Đừng
nói, cái gì cũng đừng nói, để anh ôm trong chốc lát.”