Hắn lười biếng đứng lên, gạt những tư liệu ban ngày hắn hết sức quý
trọng xuống đất, mở máy tính đánh vài cái, dùng tư liệu nội bộ của công an
thấy được ảnh chụp mới nhất của người chết, nhẹ nhàng hôn xuống, cơ hồ
thành kính nói, “Địa ngục chơi thật khá sao bảo bối, tôi cho em chết em sẽ
chết, thật sự là bé ngoan nghe lời.”
Nói xong lời này, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, thanh âm vi ách thấp giọng
quanh quẩn trong phòng tĩnh mịch, giống như mỗi một âm phù đều tiến vào
lỗ chân lông, tà ác làm linh hồn đều run rẩy lên…
“Cắt!”
“Rất tốt, xong cảnh này, hôm nay kết thúc công việc.”
Thanh âm của Hàn Chiêu truyền đến, đánh gãy toàn bộ hiện trường tĩnh
mịch, lúc này mọi người mới hồi phục tinh thần lại, Lạc Khâu Bạch thở
phào một hơi, cả người đều trầm tĩnh lại, nhịn không được cười mở miệng,
“Diễn vai biến thái thật sự là không dễ dàng a, nhiều lần đều thiếu chút nữa
phụt cười.”
Một câu làm mọi người đều nở nụ cười, không ít nhân viên công tác một
bên xoa cánh tay một bên mở miệng, “Chúng tôi nhìn biến thái cũng không
dễ dàng a, bị cậu dọa nổi hết da gà.”
“Cũng không phải, tôi mới vừa rồi còn run rẩy, nếu cậunói bóng gió,
buổi tối hôm nay buổi tối có thể đang ngủ sẽ chết không?”
Hiện trường lại là một trận cười to, Lạc Khâu Bạch cũng nhịn không
được, cùng bọn họ cười cợt vài câu rồi ngồi vào ghế chơi game, thuận tiện
xem tin tức của Kỳ Phong.
“Nhị điện hạ, em thật có sĩ diện, tôigửi tin nhắn cho emsao em không trả
lời?”