Lạc Khâu Bạch “Ách a” một tiếng kêu rên, cổ ngửa ra sau, cơ bắp nháy
mắt chặt lại, hô hấp Kỳ Phong đột nhiên thô lại, tiếp gắt gao đè lại Lạc
Khâu Bạch, khống chế không được phát tiết.
Lần này y nhanh như vậy, Lạc Khâu Bạch lắp bắp kinh hãi, nhịn không
được nở nụ cười một tiếng, “Uy, anh không được coi như xong đi, hà tất
phải cường chống làm gì.”
Một câu làm ánh mắt Kỳ Phong trầm xuống dưới, dùng mắt thường cũng
có thể thấy được tốc độ của gia hỏa của người nào đó nhanh chóng bành
trướng, phía sau lưng Lạc Khâu Bạch tê rần, “Anh không phải!?” Đều chưa
nói ra, đã bị Kỳ Phong một lần nữa đi vào.
“! !”
“Khâu Bạch, anh nhất định sẽ bị em ép khô.”
Kỳ Phong oán giận một tiếng, khẩu khí còn mang theo ý tứ làm nũng,
nhưng động tác tuyệt không hàm hồ, nâng lên một chân củaLạc Khâu Bạch
đặt ở trên vai, lại một lần hung hăng rút ra rồi đỉnh vào.
Lúc này đây Lạc Khâu Bạch thậm chí cả một âm đều chưa kịp phát ra,
liền lại một lần bị đẩy vào vực sâu, bị người nào đó giảng bài lĩnh hội cái gì
gọi là “Cứng cỏi kéo dài”.
Từ buổi tối mãi cho đến sáng ngày thứ hai, hai người không biết thay đổi
bao nhiêu tư thế, thẳng đến khi Lạc Khâu Bạch nhuyễn thành một bãi bùn,
Kỳ Phong mới miễn cưỡng buông tha hắn.
Gây sức ép trong thời gian dài như vậy, hai người đều mệt lả, ngủ trên
giường, chờ đến khi nắng chiều trầm xuống Lạc Khâu Bạch mới tỉnh lại,
cảm thấy bụng có chút rỗng, đứng lên muốn đi tìm chút gì ăn.