tiểu tử kia, lúc này hai phụ tử một thân đen, một thân da hổ, cùngđeo kính
râm, hình ảnh có vẻ có chút hỉ cảm.
“Cơm cháy cùng sữa bộtcon thích cái nào?” Lạc Khâu Bạch cầm hai đồ
vật khác biệt hỏi nhi tử.
Tiểu tử kia nhìn đồ vật màu sắc rực rỡ hoa mắt, “Nha a” một tiếng, một
tay cầm một cái, cái nào cũng không chịu buông xuống.
“Không được, chỉ có thể có một, con đã đủ béo.”
“Ngô… Y nha!” Tiểu tử kia lắc đầu, đem hai thứ đều nhét vào trong
ngực.
“Phải buông xuống một cái, làm nũng cũng vô dụng.” Lạc Khâu Bạch
nói.
“Nha nha nha…” Tiểu tử kia vẻ mặt ủy khuất, hai mắt to nổi lên một
tầng hơi nước, tiếp đánh vào ngực ba ba, một bộ sét đánh không mưa,
hướng về phía Kỳ Phong đứng ở xa quơ móng vuốt, một bộ muốn mẹ làm
chủ cho bé.
Đừng nhìn tiểu tử kia tuổi còn nhỏ, tâm nhãn đặc biệt nhiều, giống con
khỉ nhỏ, một bụng ý nghĩ xấu, đừng nhìn bé mỗi ngày cùng Lạc Khâu Bạch
làm nũng, kéo nước mũi trên người Kỳ Phong, nhưngvào thời khắc mấu
chốt, vẫn biết mẹ là hổ giấy, ba ba cũng thật lão hổ.
Hành động của nhi tử làm Lạc Khâu Bạch nở nụ cười, đưa tay nắm cái
mũi nhỏ của bé, “Hắc, con thằng nhóc này còn học được viện binh, con tìm
Phong Phong cũng vô dụng, anh ấy nghe lời ba ba.”
Hốc mắt tiểu tử kia còn ướt sũng, quệt mồm che chởđồ ăn vặt trong
ngực, đôi mắt trông mong nhìn Kỳ Phong, lại nhìn Lạc Khâu Bạch, quả