Lạc Khâu Bạch ai kêu một tiếng, một cước đem chăn đạp khai, hắn bị
đại điểu quái gây sức ép thành dạng phó điểu này, không phải đã sớm xin
Trịnh diêm vương cho nghỉ sao, tại sao lại điện thoại?
Kỳ Phong cũng không thể tốt hơn, mặt thối muốn mệnh, che lỗ tai Lạc
Khâu Bạch, coi như không nghe thấy.
Cuối cùng điện thoại nhàcũng bắt đầu vang lên, Lạc Khâu Bạch nằm
không được nữa, tìm kiếm nửa ngày rốt cục tìm được di động, hữu khí vô
lực tiếp, “… Uy?”
Điện thoại đầu kia truyền đến thanh âm rung trời.
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, tỉnh hơn phân nửa, mở choàng mắt,
“Trịnh lão sư, anh vừa rồi… Nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”
“Hàn Chiêu là em trai Kỳ Phong, anh ta là người Kỳ gia! Hơn nữa… Ai
nha chuyện này rất phức tạp, nói không được rõ ràng, cậu xem TV đi, Kỳ
lão gia đang tuyên bố kìa.”
Lạc Khâu Bạch triệt để bị bừng tỉnh, nắm di động dừng nửa ngày, vẫn
hoài nghi mình có nghe lầm hay không.
Hàn Chiêu cùng… Kỳ Phong là huynh đệ? Điều này sao có thể!
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên cả kinh, tiếp phía sau lưng thấm xuất một
tầng mồ hôi lạnh, trong đầu óc đột nhiên vang lên những lời Hàn Chiêu nói
trong đêm kia tại sân bóng rổ.
“Tôi là cô nhi.”
“Về phần ba của tôi? Là một kẻ có tiền, bất quá tôi cho tới bây giờ cũng
chưa thấy qua.”
“Tôi chưa từng nghĩ sẽ trở về”