Nhìn Kỳ Phong vẫn quan tâm Kỳ gia, lời nói giữa những hàng chữ đều
mang theo lo lắng, Triệu đổng sự liền càng thêm cảm khái.
Đồng dạng là con cháu Kỳ gia, một người bị lão gia tử chèn ép vẫn biết
trở về ân cần thăm hỏi một tiếng, thậm chí hai phe hiện giờ như nước với
lửa, cũng không muốn đem người nhà mình bức vào tuyệt lộ, nhưng một
người khác chỉ biết đốt tiền vào phim có hoa không quả, giống như Côn
Luân rung chuyển cùng anh ta không có chút nào quan hệ, buồn cười chính
là lão gia còn nhận anh ta trở về.
Nghĩ như vậy, lại nhớ tới vừa rồi hai phe trong đại hội cổ đông vì Hàn
Chiêu tranh luận không ngớt, ông ta nhịn không được mở miệng, “Hàn
Chiêu bất quá chỉ là bài trí, hiện giờ Côn Luân không ổn định như vậy,
đúng là lúc cần thu hồi tài chính ổn định cổ phiếu, anh ta lại lập tức ném ra
vài triệu, giống như ước gì Kỳ gia sớm phá sản một chút vậy.”
Kỳ Phong cười như không cười mặc ông ta oán giận, Triệu đổng sự nhắc
tới cái này liền càng thêm căm tức.
Ông không xem Kỳ Phong như ngoại nhân, ngược lại là đứa con riêng
đột nhiên xuất hiện làm ông ta thực khó tiếp thu, nhưng lời này tuyệt đối
không thể nói trong công ty, nếu không sẽ dao động nhân tâm, cho nên ông
cùng vài người khácphải cực lực chịu đựng, hiện giờ bị vài câu của Kỳ
Phong hơi chút kích động, trong lòng không cam liền không nín được tất cả
đều xông ra.
“Hiện tại công ty đã loạn thành một nồi cháo, cổphiếu lại rơi xuống, ban
giám đốc hoảng sợ, có không ít người còn trông cậy vào Hàn Chiêu đi ra
chủ trì đại cục, nhưng cậu ta chỉ là một đạo diễn, làm sao có thể hiểu kinh
thương? Đại thiếu gia, nói thật với cậu, kỳ thật tôi cùng không ít cổ đông
vẫn luôn ngóng trông cậu trở lại, nếu có cậu công ty cũng sẽ không biến
thành cái dạng này.”