Triệu đổng sự thả lỏng cảnh giác, nhếch môi nói, “Lão gia thân thể cụ
thể như thế nào tôi cũng không rõ ràng lắm, nói là bệnh tình lại tăng thêm,
cho nên luôn luôn ở trong nhà dưỡng bệnh, ông đã thật lâu không có lộ mặt
trong công ty, công ty hiện tại coi như là rắn mất đầu.”
Nghe được bệnh tình của lão gia, đồng tử Kỳ Phong co rút lại một chút,
ngón tay đặt trên bàn vô ý gõ hai cái.
Côn Luân hiện tại hỗn loạn y cũng sớm đã tiên đoán được, này đó cũng
là vốn gốc y tiêu haođể đạt tới hiệu quả.
Y biết lão gia đã đoán được người sau lưng bốn phía thu mua cổ phiếu
Kỳ gia là mình, nhưngy hiểu rất rõ lão gia, căn bản ông ta luôn khinh
thường mình, cho nên y liệu định chuyện này lão gia căn bản sẽ không theo
các vị cổ đông Côn Luân, chờ đợi mình “Dầu hết đèn tắt” quay đầu lại cầu
xin tha thứ, mà chỉ sợ cổ đông khác cũng chỉ có thể tra được sau lưng động
thủ chỉ làvài công ty đầu tư nhỏ cùng Lưu Bạch không liên lụy, tuyệt đối
trăm triệu lần không thể tưởng được là Kỳ Phong y dùng “Tử chiến đến
cùng, tuyệt địa phùng sinh”.
Dù sao ai cũng không ghĩ tới công ty mình một tay sáng lập, mình lại
không tiếc phí tổn đi phá cổ phiếu của đối thủ cạnh tranh?
Này đó đủ loại y toàn bộ đều tính đến, nhưng duy nhất không nghĩ tới
chính là bệnh của lão gia lại lợi hại như vậy.
Trên mặt Kỳ Phong nhìn không ra biểu tình gì, một lát sau mới mở
miệng, thanh âm kia trầm thấp như là lầm bầm lầu bầu, “Đã không có biện
pháp lộ diện sao…”
Nghĩ đến đây, y nhăn lại mày mao, “Vì sao lạinhư rắn mất đầu? Lão gia
bị bệnh, không có những người khác sao, Hàn Chiêu đâu?”