Kỳ Phong bán híp mắt không nói gì, trong lòng lại tính toán.
Y không tiếc phí tổn mua cổ phiếu Kỳ gia, tất cả mọi người cho rằng y
cứng đối cứng, thậm chí cả lão gia đều cho rằng y lấy trứng chọi đá, nhưng
không ai biết trận mua bán này y mới là người thắng, dùng giá trị con
người đổi đi nội loạn Kỳ gia, y có thể thừa dịp, mua bán này y chỉ lời
không lỗ.
“Triệu đổng sự, ông quên tôi hiện tại cũng không phải là người Kỳ gia,
ông nói này đó không sợ tôi sau lưng giờ thủ đoạn sao?”
Kỳ Phong tứ bình bát ổn mở miệng, Triệu đổng sự hít một hơi nói, “Đại
thiếu gia, tôi nhìn ra được cậu đối với Kỳ gia không phải không có chút
tình cảm nào, nếu không cậu cũng sẽ không cố ý hẹn gặp tôi, chỉ hỏi bệnh
tình lão gia. Tôi tuy rằng không biết ngài cùng lão gia rốt cuộc xảy ra
chuyện gì mới đi đến hiện tại, nhưng là gia tôn lưỡng chỗ nào có cái gì
thâm cừu đại hận? Chỉ cần cậu trở về, còn có chuyện gì với đứa con riêng
kia?”
Trên mặt Kỳ Phong tĩnh mịch như nước, lắc lắc đầu, thanh âm không bị
bám phục nói, “Tôi không có khả năng trở về.”
“Vì sao? Trong tay cậu còn nắm chặtcổ phần Côn Luân, vì sao không thể
trở về?” Triệu đổng sự có chút sốt ruột.
Lúc này có thể ngăn cơn sóng dữ chỉ có KỳPhong, lão gia bệnh nặng,
nếu đến chết mới thôi Kỳ Phong đều chưa trở về, kia Côn Lôn liền sẽ dừng
ở trong tay Hàn Chiêu, vài cổ đông đều không nguyện ý nhìn thấy sự tình
như vậy.
Kỳ Phong nhíu lông mày, khóe miệng gợi lên một tia thâm ý, “Tôi là bị
ông nội đuổi đi, hơn nữa còn là vì một đứa con riêng tôi từ nhỏ chưa thấy
qua đuổi đi, nếu ông là tôi, có trở về hay không?”