Đêm hôm khuya khoắt, buồn ngủ hôn mê, đột nhiên bị hỏi loại vấn đề
này, Lạc Khâu Bạch nhất thời không kịp phản ứng, theo bản năng nói “Sát
cửa sổ ngăn kéo thứ hai ” tiếp ngã đầu ngủ, nhưng lúc ngủ y đột nhiên ngồi
xuống, cũng tỉnh một nửa.
“Anh là phá sản hay là tư không gán nợ muốn mang theo tiền lẩn trốn?”
Lạc Khâu Bạch phi thường nghiêm túc hỏi, sợ Lưu Bạch gặp vấn đề gì
lớn, lúc này Kỳ Phong tìm được hai thứ khác biệt, cũng không trả lời vấn
đề trực tiếp hỏi, “Mật mã là bao nhiêu?”
“Mật mã là sinh nhật em, anh còn có Đoàn Đoàn.” Hắn nói xong, tiếp đi
đến trước mặt Kỳ Phong, không có ý tốt nói, “Anh sẽ không thật sự thành
kẻ nghèo hàn đi? Em đã nói anh hôm nay như thế nào không được tự nhiên
như vậy, nguyên lai rốt cục nguyện ý được em bao nuôi nha.”
“Em nhiều lời quá, đi ngủ.” Kỳ Phong xoay người lên trên giường, mãnh
liệt ngăn chặn Lạc Khâu Bạch, bịt kín chăn liền nhắm hai mắt lại.
“Uy, nói chuyện với anh a? Rốt cuộc muốn nhiều tiền như vậy làm gì?
Kháo… Anh trầm chết… Tắt thở đừng đè nặng em… Mẹ nó, anh phía dưới
như thế nào ngạnh?”
Vốn là liền ngủ đến mơ mơ màng màng Lạc Khâu Bạch không thể là đối
thủ của Kỳ Phong, lúc này bị đại điểu quái ngăn chặn.
Kỳ Phong hừ hừ hai tiếng, “Nếu em không muốn ăn đại lạp xưởng, liền
ngoan ngoãn ngậm miệng không được phát ra âm thanh.”
Hiệp 1, Lạc Khâu Bạch bỏ mình, bĩu môi không phục nhắc một câu
“Tiểu yêu tinh cuốn đi nhà của em”, tiếp ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mơ hồ
ngủ.